HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 173

Bảy

Lính Nhật ăn phải thuốc mê. Nhưng chỉ có ba tên mê man bất tỉnh, còn lại
hai tên vẫn tỉnh táo. Nếu cho thuốc mê vào thức ăn ngay từ đầu, chắc chắn
cả bọn đều bất tỉnh. Nhưng mãi đến món canh cuối cùng mới bỏ thuốc mê,
nên chỉ ba tên trúng thuốc. Đầu bếp Tiểu Đắc sợ mình nấu canh khê sẽ bị
bọn Nhật và Mao Đán đánh đòn. Nào ngờ, bọn Nhật và Mao Đán uống
rượu đã ngà ngà, đầu lưỡi tê cứng, chẳng hề nhận ra canh bị khê. Mao Đán
luôn miệng nói:

- Các anh thấy thế nào? Món canh trứng gà nấu với khoai lang là đặc sản ở
đây đấy!

Lính Nhật vừa húp canh, vừa nói:

- Ngon, ngon!

Tên lính cũ và tên lính trẻ vẫn nghêu ngao hát, lát sau mới uống canh. Đang
định uống, bỗng thấy ba tên lính Nhật và Mao Đán bắt đầu đổ gục xuống
bàn. Lúc đầu, tên lính già và tên lính trẻ tưởng cả bọn uống say, lay gọi mãi
không thấy bọn kia tỉnh, hai tên còn lại bỗng cảm thấy có một điều gì đó
bất ổn. Rượu bỗng biến thành mồ hôi lạnh làm chúng tỉnh táo đầu óc. Hai
tên lính Nhật còn lại không kéo người của mình nữa mà vội quơ lấy súng,
rồi chạy ra nhà sau bắt Tiểu Đắc. Bọn họ tưởng Tiểu Đắc đã cho thuốc độc
vào canh, giết chết ba đồng đội của mình và Mao Đán. Tiểu Đắc đang cọ
nồi ở bếp, thấy hai tên lính Nhật trợn mắt cầm súng xông vào, giật nảy
mình. Tên lính cũ xông đến giáng cho Tiểu Đắc một cái bạt tai, trọ trẹ:

- Cái bụng mày xấu. Cho thuốc độc vào canh hả?

Tiểu Đắc sợ lú lẫn cả người, cũng không biết phải gọi người Nhật như thế
nào, nói:

- Thưa ông, con là người thật thà, làm sao dám cho thuốc độc vào canh ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.