HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 171

chiếc nồi đang sôi sùng sục. Lúc này, Tiểu Đắc xách một đôi giày về. Vừa
vào bếp, đã vội vứt đôi giày xuống, nói:

- Thôi chết, chỉ tại đôi giày này. Phải nấu lại rồi!

Tiểu Phùng vừa nghe Tiểu Đắc bảo phải nấu lại canh, giật mình, nói:

- Sao phải nấu lại, trong canh có gì đâu?

- Cậu không ngửi thấy à? Có mùi khê!

Rồi dùng muôi khuấy, y như rằng đáy nồi hơi bị cháy. Tiểu Đắc nói:

- Bưng canh khê lên, có mà bọn Nhật cho tớ ăn đòn!

Tiểu Phùng thầm nghĩ:

- Rõ khổ. Hôm nay mình làm việc gì cũng xúi quẩy. Cho thuốc mê rồi, thế
mà canh lại khê. Tiểu Đắc phải nấu lại, lấy đâu ra thuốc bây giờ?

Liền giữ tay Tiểu Đắc nói:

- Tiểu Đắc, cậu không được nấu lại!

- Tiểu Phùng, đừng có đùa. Không nấu lại, bọn Nhật sẽ đánh tớ!

- Người Nhật tính xuề xòa, không đánh cậu chỉ vì canh bị khê đâu. Nếu
không, sao người ta lại cho cậu chiếc bút?

- Bọn Nhật không đánh tớ, nhưng Mao Đán thế nào cũng đánh tớ, vì hắn
ngửi thấy mùi khê!

Đúng lúc này, tiếng Mao Đán từ nhà trên vọng xuống:

- Tiểu Đắc, mày làm gì dưới đó mà lâu thế, khẩn trương mang canh lên!

Tiểu Đắc mặt méo xệch, nói:

- Đấy, tất cả chỉ tại đôi giày của cậu. Làm khê cả canh. Thế nào lát nữa
Mao Đán cũng cho tớ ăn đòn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.