HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 169

sao ngựa chẳng biết nói. Nhưng đây là trận đánh. Tiểu Phùng càng nghĩ,
càng sợ, bèn rón rén bò đến trước mặt Thỉ Căn, run run kể lại đầu đuôi sự
việc. Thỉ Căn tức run người, cầm súng gõ vào đầu Tiểu Phùng:

- Mẹ mày chứ, làm ăn kiểu gì vậy, thế là hỏng bét còn gì? Tao cho mày ăn
đạn bây giờ!

Tiểu Phùng sợ vãi đái ra quần:

- Xin đại đội trưởng đừng bắn, lần sau con không dám như thế nữa!

- Đêm qua tao hỏi, sao mày không nói thật?

- Tại con không dám!

- Mày! - Thỉ Căn trợn mắt, rồi nhìn trời, nói: - Còn không mau thay quần
áo thường dân vào trong thôn tìm Tiểu Đắc? Xem bọn Nhật ăn xong chưa?
Nếu chưa xong, cho thuốc mê cũng chưa muộn. Nếu ăn xong rồi, khẩn
trương quay lại báo cáo. Không bắt sống được, đành phải nổ súng thôi!

Tiểu Phùng run rẩy thay quần áo rồi men theo cánh đồng chạy về thôn. Thỉ
Căn hỏi với đằng sau:

- Cầm thuốc mê chưa?

Tiểu Phùng vừa chạy vừa sờ túi áo:

- Cầm rồi ạ!

Tiểu Phùng vào trong thôn. Do thông thuộc địa hình nên chỉ cần vượt qua
mấy bức tường là vào đến sân sau nhà địa chủ họ Tôn. Tiểu Đắc đang bận
bịu trong bếp, thấy Tiểu Phùng đến, ngạc nhiên:

- Tiểu Phùng, cậu lại đến à? Trong nhà có lính Nhật. Cậu là Bát lộ quân,
cẩn thận không bị bắt đấy!

Tiểu Phùng không trả lời, vội chui tọt vào trong bếp, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.