HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 170

- Bọn Nhật ăn xong chưa?

Tiểu Đắc chỉ vào chiếc nồi:

- Còn món canh này nữa là xong!

Tiểu Phùng lúc này mới thở phào, thấy yên tâm hơn. Tiểu Đắc lại lấy từ bệ
bếp một chiếc bút máy nói:

- Tiểu Phùng, cậu xem này, bọn Nhật cho tớ đây!

Tiểu Phùng chẳng tâm trí đâu mà ngắm bút, chỉ muốn làm thế nào để cho
được thuốc mê vào canh. Tiểu Phùng biết, đến lúc này chẳng thể nào bảo
Tiểu Đắc cho thuốc mê vào được nữa. Tiểu Đắc quá nhát. Một khi biết
trong canh có thuốc mê, thế nào cậu ta cũng không bưng nổi bát canh cho
ra hồn. Đành phải nghĩ cách lén cho thuốc vào để Tiểu Đắc không hay biết
gì cứ thế mang canh lên. Nghĩ vậy, Tiểu Phùng bảo:

- Tiểu Đắc, tớ không có thời gian ngắm chiếc bút của cậu đâu. Ở đây có
lính Nhật, tớ phải đi mau. Nhưng chiếc giày của tớ rách quá, cậu cho tớ
mượn một đôi giày, được không?

Tiểu Đắc nghe đến hai chữ “mượn giày” liền lộ vẻ khó xử. Tiểu Phùng biết
mình đã lại phạm phải một sai lầm, Tiểu Đắc ghét nhất chuyện cho người
khác mượn đồ. Nhưng đã nói rồi thì không thể nào rút lời lại, đành móc túi
lấy mười đồng lẻ:

- Không phải băn khoăn. Tớ đưa cậu mười đồng, coi như mua đôi giày của
cậu, được không?

Tiểu Phùng nghĩ ngợi, rồi cầm tiền, nói:

- Cậu đợi ở đây nhé, tớ xuống nhà dưới lấy cho cậu!

Rồi vừa lau tay vào tạp dề, vừa đi ra. Lúc này, Tiểu Phùng vội lấy thuốc mê
trong túi áo ra, rắc vào canh. Run quá, một ít thuốc bị tóe ra bệ bếp. Tiểu
Phùng vội dùng tay áo phủi sạch, lại lấy chiếc muôi đảo đi đảo lại trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.