HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 186

tên địa chủ thì được, chứ làm sao chọi được quân chính quy?

Tiểu Thốc gãi đầu nói:

- Đúng thật. Ai ngờ giải quyết mỗi mấy thằng Nhật, mà phải huy động từng
ấy quân. Mẹ kiếp, toàn bọn cậy đông. Mình không dây được với chúng nó
đâu. Rút thôi!

Anh trai thứ năm của Tiểu Thốc nói:

- Nhà Bố Đại có mấy tên Nhật bị trúng thuốc mê bất tỉnh. Bây giờ lính
tráng đang đánh nhau ở ngoài thôn, mấy thằng Nhật đó chẳng có ai trông
nom cả. Hay các chú qua bên đó xem sao?

Tiểu Thốc hào hứng:

- Bọn Nhật bị mê man bất tỉnh à? Đi. Mình đi xem thế nào!

- Ở đó còn súng không? - Tên cướp biết chữ hỏi.

- Súng đã bị Bát lộ quân nhặt mất rồi! - Anh trai Tiểu Thốc trả lời.

- Không có súng cũng chẳng sao. Ít ra mình vẫn kiếm chác được bộ quần
áo và đôi ủng để diện! - Một tên cướp khác nói.

Tiểu Thốc quyết định “Đi!”, rồi dẫn đàn em đi luôn. Đến nhà Bố Đại, thấy
vắng tanh. Mấy chiến sĩ Bát lộ quân bị bắn chết nằm ngổn ngang, máu bê
bết đầy sân. Cả bọn tiến vào trong, quả nhiên thấy mấy tên lính Nhật bị
trúng thuốc nằm mê man bất tỉnh. Thấy có cả Mao Đán. Cả bọn rú lên một
tiếng rồi chạy đến lột quần áo và ủng của bọn Nhật. Nào ngờ, thời gian
thuốc mê phát huy hiệu lực đã hết, mấy tên Nhật và Mao Đán lúc này mở
trừng mắt, nhưng không tài nào cựa quậy được. Thấy mấy người Trung
Quốc dáng dân đen đang lột quần áo của mình, mấy tên Nhật hô:

- Trộm, trộm!

Một tên cướp nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.