HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 187

- Bọn Nhật tỉnh rồi, còn giãy giụa không cho hội mình lột quần áo. Đại ca,
cho bọn chúng đầu lìa khỏi cổ thôi!

Tiểu Thốc nói:

- Có mỗi bộ quần áo mà không cho lấy. Chém!

Bọn cướp vung mã tấu lên. Đầu mấy tên lính Nhật lăn lông lốc tức thì.
Chuẩn bị chém Mao Đán, hắn ta sợ quá ra sức giãy dụa, nói:

- Tiểu Thốc, anh tha cho tôi. Giết bọn Nhật thì được, nhưng chúng ta là
người cùng thôn, chẳng lẽ anh lại giết cả tôi? Xét tình làng nghĩa xóm,
chúng ta còn là quan hệ chủ tớ! Hồi anh còn nhỏ, có một lần ỉa vào dưa,
người ta bắt được định đánh anh, nhưng tôi đã ngăn lại!

Tiểu Thốc nghĩ, hồi nhỏ quả là có chuyện như thế thật, bèn giơ chiếc dao
vấy máu lên trước mặt Mao Đán lau. Lau xong, nói:

- Thế thì ta tha cho ông!

Nhưng Tiểu Thốc giơ con dao vấy máu trước mặt Mao Đán đã đủ làm hắn
sợ phát khiếp. Đến lúc tỉnh hẳn, tay chân bắt đầu cử động được, Mao Đán
lồm cồm bò dậy, vuốt mặt một cái rồi vội vàng nhảy qua tường chạy mất
dạng. Chạy ra khỏi thôn được mấy dặm gặp một người hàng xóm vừa tan
chợ đang cưỡi lừa đi về. Trông thấy Mao Đán máu me đầy mặt, tưởng là
ma, kêu lên:

- Ối, mẹ ơi!

Rồi ngã từ lưng lừa xuống đất. Mao Đán vội giằng lấy lừa, vỗ mông nó hai
cái rõ mạnh chạy một mạch về phía thị trấn. Lúc này, Tiểu Thốc mặc quân
phục và đi ủng lột được của bọn Nhật xong, cũng nhảy tường ra khỏi thôn
quay về hang ổ. Trên đường đi, Tiểu Thốc nói:

- Hôm nay xúi quẩy. Bận bịu cả đêm chỉ kiếm được mỗi hai bộ quần áo
Nhật. Thật chẳng đáng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.