HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 204

Mấy tên lính quân Trung ương lôi bông nhét trong mồm Thỉ Căn và lính
Bát lộ quân ra rồi cởi dây trói. Thỉ Căn nói:

- Tiểu Vũ, chuyện giữa chúng ta chưa dừng ở đây đâu. Anh phải chịu trách
nhiệm về tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay!

Tiểu Vũ nói:

- Thỉ Căn, nhân lúc tôi chưa đổi ý, anh hãy mau mau dẫn người của anh
chạy đi. Tôi lẽ ra phải giết anh, cho dù là để trả nợ nước hay thù nhà!

Trung đội trưởng Đỗ của Bát lộ quân kéo áo Thỉ Căn. Cả bọn vội vàng mất
hút vào bóng đêm.

Thỉ Căn dẫn mấy chiến sĩ còn lại về đến nơi đóng quân của huyện đội, rồi
báo cáo tình hình cho chính ủy huyện đội. Chính ủy trông thấy cả bọn áo
quần xộc xệch, không những không thông cảm mà còn phê bình, rằng lúc
đầu chỉ cho phép các anh đi đánh bọn Nhật, sao lại gây chuyện với quân
Trung ương? Lúc đầu nói đánh thắng trận để cổ vũ quân sĩ. Bây giờ thì
đấy! Đã thua, lại còn hy sinh mất mười mấy người. Quân số của huyện đội
vốn không nhiều, bây giờ lại ít hơn? Chính ủy vốn có ấn tượng rất tốt đẹp
với Thỉ Căn, nhưng bây giờ thì gay rồi. Chính ủy phê bình Thỉ Căn hành
động hấp tấp, không tính đến hậu quả. Thỉ Căn vốn định qua trận đánh này
thể hiện mình, nào ngờ gậy ông đập lưng ông. Trong lòng cũng rất buồn.
Sau này, đến thời kỳ chiến tranh giải phóng, huyện đội phát triển thành lực
lượng chính quy. Một số cán bộ phải chuyển về địa phương công tác. Chính
ủy liền đưa Thỉ Căn vào diện cán bộ địa phương. Thỉ Căn cũng không nói
gì, ở lại công tác tại địa phương.

Tiểu Vũ dẫn lính về đến doanh trại, báo cáo tình hình với trung đoàn
trưởng, cũng bị ông ta mắng cho một trận:

- Không bắt được bọn Nhật, tôi cũng chẳng trách cậu. Nhưng đã bắt được
mấy tên Bát lộ quân, sao không chém luôn cho rồi? Lại còn thả hồ về rừng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.