HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 205

Rồi trách Tiểu Vũ vẫn tư duy theo kiểu học trò, không hiểu phép dùng binh.
Tiểu Vũ cũng có phần hối hận. Sau này, đến thời kỳ chiến tranh giải phóng,
quân Trung ương rút về phía sau, để lại một số lực lượng “nằm vùng” chọi
nhau với Đảng Cộng sản. Trung đoàn trưởng không muốn trông thấy mặt
Tiểu Vũ, liền liệt đại đội của Tiểu Vũ vào lực lượng “nằm vùng” ở lại địa
phương.

Trùm cướp Tiểu Thốc bận bịu cả ngày mang mấy bộ quân phục của lính
Nhật về sào huyệt. Tiểu Thốc thấy mình mặc quân phục Nhật trông rất oai.
Kể từ đó, mỗi lần vào thôn cướp của địa chủ, hắn ta đều diện quân phục,
làm địa chủ giật mình:

- Trời đất, sao lính Nhật đêm hôm cũng đi cướp nhỉ!

Sau này, Tiểu Thốc nghe nói người anh thứ năm của mình tối hôm đó bị
lính Nhật dùng súng máy bắn chết, khóc rống lên, rồi đốt bộ quân phục
Nhật Bản. Sau này, đến năm 1945, quân Nhật đầu hàng, nộp vũ khí trên thị
trấn. Tiểu Thốc thấy cơ hội trả thù đã tới, liền dẫn đàn em vào thị trấn,
thấy lính Nhật đang quét dọn đường phố là giết, làm cho quân Nhật kháng
nghị với phía Trung Quốc:

- Chúng tôi đã đầu hàng, sao vẫn giết chúng tôi?

Đêm hôm đó, sau khi quân Nhật, quân Trung ương, Bát lộ quân và bọn phỉ
rút đi, thôn Mã lại là của dân. Bãi đập mạch nhuốm máu đỏ tươi. Trong
thôn, máu cũng nhỏ từng giọt. Thôn Mã chết một lúc mấy chục người. Ngày
hôm sau, nhà có người chết bắt đầu chôn cất thi thể người thân. Vài người
dân ở thôn bên cạnh thấy thôn Mã bị “càn quét” liền đục nước béo cò.
Ngay đêm hôm đó, sau khi quân Nhật rút đi, họ lẻn sang ăn cắp tài sản,
chó lợn, lương thực... Bây giờ, thấy người thôn Mã chôn cất xác chết, nhiều
kẻ lại mang những chiếc quan tài đóng bằng ván gỗ bạch dương mỏng dính
đến bán. Thôn Mã bỗng chốc trở thành chợ quan tài. Trong “chợ” rộn lên
tiếng mặc cả giữa kẻ bán người mua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.