HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 218

- Trời lạnh thế này, các anh trốn mãi ở thảo nguyên cũng không được.
Đằng nào cũng thua rồi. Các anh đầu hàng họ cho xong!

- Thỉ Căn bây giờ ở đâu ạ?

- Làm bí thư huyện ủy của Đảng cộng sản!

Tiểu Vũ thở dài một tiếng:

- Thầy thấy đấy, Thỉ Căn còn sờ sờ ra đó. Con có đầu hàng cũng chẳng
được sống yên thân!

- Bây giờ thật là tiến thoái lưỡng nan!

Hai bố con nói chuyện đến khi gà gáy sáng. Cuối cùng, Tiểu Vũ nói ra mục
đích về nhà lần này của mình. Ba năm trước, khi còn ở trong quân ngũ, anh
đã lấy vợ. Vợ anh là một nữ sinh trung học ở thành phố An Dương, nơi đơn
vị anh đóng quân. Cưới nhau xong, vợ Tiểu Vũ theo chồng ở trong quân
đội. Bây giờ, cũng theo chồng ở thảo nguyên. Dở cái, hơn nửa năm trước
cô ta có mang, bây giờ đã được tám, chín tháng. Nếu cứ sống chui lủi mãi
trong thảo nguyên, rất không tiện. Tiểu Vũ muốn bí mật đưa vợ về nhà. Văn
Vũ nghe xong nói:

- Về nhà đương nhiên là tốt rồi. Thầy chẳng lòng nào nỡ từ chối máu mủ
của mình. Nhưng có điều, bây giờ Đảng cộng sản đang cải cách ruộng đất.
Bố đã già, lo cho thân bố còn chưa xong. Nếu bây giờ vợ con con về, người
ta biết, lỡ xảy ra chuyện gì...

- Thì đem vợ con giấu đi. Giấu vào hầm nhà mình ấy!

Văn Vũ thở dài:

- Đành vậy. Đảng cộng sản dồn ép người ta thế đấy. Đẻ con cũng phải
trốn!

Nói đến đây, gà đã gáy sáng. Tiểu Vũ khoác vội chiếc áo da cừu, rồi cáo từ.
Văn Vũ lấy chiếc đệm da hổ, cuộn lại đưa cho Tiểu Vũ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.