HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 231

vào. Có chuyện giết người không? Có chuyện đẩy người dân vào cảnh
khốn cùng tan cửa nát nhà không? Tôi nghĩ là có. Trên thế gian này không
tên địa chủ nào là không có việc đó. Nếu không, đã không gọi là địa chủ.
Điều mấu chốt là, chúng ta có khơi dậy được hồi ức của quần chúng hay
không? Nếu không làm được điều này thì không thể nào đánh đổ được địa
chủ. Lúc ấy, chỉ có thể trách chúng ta, chứ không thể đổ lỗi cho địa chủ.
Bởi vậy, tôi nghĩ, cuộc đấu tố hôm nay không tính. Bọn Văn Vũ coi như
chưa bị đấu tố, phải làm lại một lần nữa! Cuộc đấu tố lần sau không thể yên
ả như hôm nay được, cũng không được gọi cánh kèn trống đến. Chúng ta
phải đánh đổ thật sự tên Lý Văn Vũ!

Lão Phạm nói xong, buổi họp kết thúc. Bọn Thích Vị, Hòa Thượng ra khỏi
Văn phòng thôn mà đầu óc vẫn mông lung. Chỉ nhớ rõ hai chữ: “Hồi ức”.
Thích Vị nói:

- Đúng là bọn mình phải “hồi ức”!

Hòa Thượng nói:

- Tôi cũng cảm thấy buổi đấu tố hôm nay thiêu thiếu một cái gì đó. Đấu tố
địa chủ xong, mà địa chủ vẫn yên bình. Thế này vậy, anh chịu trách nhiệm
khơi dậy “hồi ức” của quần chúng, còn tôi lo chuyện làm cho lần đấu tố lần
sau không còn yên ả. Công tác viên bảo chúng ta yên ả quá. Nhưng tôi thấy
anh ấy còn yên ả hơn! Muốn làm cho không yên ả cũng có phải đơn giản
đâu? Nếu biết sớm đấu tố không được yên ả quá, thì đã không phải tổ chức
đến lần thứ hai!

Hôm sau, tin “Buổi đấu tố Lý Văn Vũ ngày hôm qua không tính, phải làm
lại lần nữa” lan ra khắp thôn. Quần chúng nghe thấy chẳng phản ứng gì, dù
sao cũng đang là tháng chạp, nông nhàn chẳng có việc gì làm. Đi đấu địa
chủ lại được nghe nhạc, vui vẻ đón một năm mới sắp đến. Thế đâm hay!
Nhưng ngay sau đó, Thích Vị đã đến từng nhà giao nhiệm vụ: “Hồi ức”!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.