HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 233

Hai

Hai hôm nay, Bố Đại săn được ba con thỏ. Có được “chiến tích vẻ vang”
này là nhờ có tuyết. Trận tuyết tháng chạp năm 1949 rất to. Tuyết rơi nặng
quá, làm sập cả chuồng bò nhà bần nông Thủ Thành. Ngoài đồng, tuyết phủ
dày một thước, trắng xóa một vùng. Thỏ không còn chỗ nấp, lạc đường,
chạm ngay mũi súng của Bố Đại. Bố Đại treo vắt vẻo con thỏ săn được trên
nòng súng, cứ thế vác về thôn. Đến đầu thôn, gặp trưởng đoàn bần nông
Thích Vị. Thích Vị trước đây rất sợ gặp Bố Đại. Nhưng bây giờ đã thành
trưởng đoàn bần nông, nên không còn sợ nữa, mắt anh ta dính chặt vào con
thỏ trên nòng súng của Bố Đại, rồi lại nhìn những giọt máu thỏ rơi sau lưng
ông ta, nói:

- Bố Đại, ông bắn giỏi ghê nhỉ!

Bố Đại trừng mắt:

- Bắn được con thỏ còm sao gọi là bắn giỏi? Hồi tao cầm súng tung hoành
ngang dọc, mẹ mày còn chưa lấy chồng kia!

Thích Vị gật đầu cười:

- Vâng, vâng!

Tối hôm đó, Bố Đại đang hầm thịt thỏ ở nhà thì phó trưởng đoàn bần nông
Hòa Thượng dẫn mấy người cầm gậy gộc. Hòa Thượng năm nay 23 tuổi,
xuất thân gia đình cố nông. Bố anh ta mặt rỗ, làm thuê cho địa chủ, mê
châm cứu, hay đánh vợ, cứ ba ngày thì nhà treo niêu hai ngày. Hòa Thượng
từ nhỏ theo mẹ đi ăn xin cho đến khi trưởng thành. Hơn 20 tuổi vẫn chưa
lấy được vợ, trở thành tên lưu manh đầu đường xó chợ. Sở thích thường
ngày của Hòa Thượng là mò đến cửa sổ nhà vợ chồng trẻ nghe trộm. Một
lần, đang phục dưới cửa sổ nhà người ta nghe trộm, đang nghe đến đoạn
hay thì một tên lưu manh khác xuất hiện từ phía sau. Tên này đá Hòa
Thượng một cái ngã sõng soài xuống đất làm Hòa Thượng mặt mũi sưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.