HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 237

Mã Trách đi khỏi, Bố Đại càng uất. Mẹ kiếp, một cái thằng dân binh quèn
mà cũng dám đôi co với ông. Ngoài trời tuyết giăng nhè nhẹ. Để giải buồn,
Bố Đại lại ra ngoài đồng săn thỏ. Nào ngờ, săn được mấy con thỏ thì lại bị
đoàn bần nông đến kiếm chuyện, đòi thu súng săn của ông. Mấy cái thằng
thành viên trong đoàn bần nông này trước đây toàn là bọn lưu manh đầu
đường xó chợ, trông thấy ông từ xa là vội vàng trốn sau góc tường, đợi ông
đi qua, mới dám tiếp tục giở trò. Nào ngờ, bây giờ bọn chúng mỗi người
một cây thương cũng hung hăng tợn, dám nói chuyện tay đôi với ông. Bố
Đại ăn thỏ mà cái sự tức nó cứ dồn lên ngực. Chấm giấm ớt ăn hết nửa con
thỏ rồi mà sao ông thấy miệng vẫn nhạt thếch, chẳng có mùi vị gì. Hòa
Thượng thấy Bố Đại chỉ chăm chăm ăn không ngó ngàng đến ai, mặt mày
sa sầm, nhưng trong lòng hơi ngại. Thấy Bố Đại không nói năng gì, liền
đánh bạo hỏi:

- Ông chú, đừng có chăm chăm ăn thịt thỏ như thế, hãy cùng chúng tôi giải
quyết việc công trước đã. Ông nộp súng săn ra đây để chúng tôi về báo cáo
với công tác viên, rồi ông ăn tiếp!

Lúc này, Bố Đại mới lên tiếng. Ông vứt miếng thịt thỏ xuống, phủi phủi
tay, quay mặt lại, cười khì:

- Được. Hòa Thượng, mày cũng biết giải quyết việc công cơ đấy! Mày bảo
ông nộp súng săn, ông nộp. Nhưng ông với mày phải thương lượng trước
một việc!

Hòa Thượng sững người:

- Ông muốn thương lượng việc gì?

- Đừng tưởng tao đã già hơn 60 tuổi, còn mày mới chỉ hơn 20 tuổi mà
huênh hoang. Tao với mày ra ngoài đồng tuyết vật nhau một keo! Nếu mày
thắng, mày mang súng đi. Còn nếu tao thắng, mấy thằng mất dạy chúng
mày hãy nhân lúc tao chưa nổi giận mà mau cuốn xéo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.