HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 238

Hòa Thượng lại sững người, nhất thời không nói lại được câu nào. Mấy tên
đàn em của Hòa Thượng thấy ý kiến này hay, kích Hòa Thượng:

- Hay, ý kiến này hay. Hòa Thượng, đi ra ngoài vật nhau với Bố Đại một
keo!

Tiểu Xảo đẩy Bố Đại một cái:

- Bố Đại, ông làm gì vậy, còn không mau đưa súng cho Hòa Thượng!

Bố Đại mỉm cười nói với Tiểu Xảo:

- Tôi chỉ trêu thằng Hòa Thượng thôi. Chứ tôi hơn 60 tuổi đầu, nó mới có
hơn 20, chẳng lẽ nó không vật được tôi chắc?

Hòa Thượng nhìn Bố Đại, trong lòng hơi sợ. Hòa Thượng chỉ được cái liều
lĩnh bề ngoài, chứ bên trong thì nhát gan. Hắn ta vốn chỉ là tên lưu manh
đầu đường xó chợ. Cãi cọ đánh lộn còn được, chứ một khi phải xung trận
thật thì cũng hơi run. Đã thế, hắn ta lại nhỏ con, còn Bố Đại thì cao to. Mặc
dù hắn ta mới hơn 20 tuổi, Bố Đại đã hơn 60, nhưng tiếng tăm của Bố Đại
thời trẻ thì hắn cũng có nghe nói. Nghĩ đến đây, Hòa Thượng sượng tái mặt,
phẩy tay đi ra ngoài:

- Khá lắm. Coi như bọn tôi không đủ bản lĩnh, không thu được súng của
ông! Biết ông ngày xưa cũng “tai tiếng” một thời. Châu chấu không dám đá
voi. Để chúng tôi đi báo cáo với công tác viên, để anh ấy đến thu súng của
ông, vật nhau với ông!

Mấy tên kia thấy Hòa Thượng như vậy, liền đi theo ra ngoài. Nhưng Tiểu
Xảo lại chạy theo bọn họ ra tận ngoài sân, đưa cho khẩu súng săn của Bố
Đại. Lúc này, Hòa Thượng chẳng thèm khẩu súng nữa:

- Bà mang về đi, tôi không cần. Để đích thân công tác viên đến lấy!

Tiểu Xảo dỗ dành Hòa Thượng mãi, còn cho cả một bao thuốc lá Pháo Đại
bác
, mấy tên trong đoàn bần nông mới chịu cầm khẩu súng săn của Bố Đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.