HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 244

Chủ tịch huyện đọc thư, rồi bảo nhân viên liên lạc đến kho mang cho Thích
Vị mấy quả lựu đạn mang về thôn. Kể từ đó, bọn Hòa Thượng mỗi người
có một quả lựu đạn treo lủng lẳng sau mông. Còn Thích Vị đeo hẳn hai
quả.

Nhưng những chuyện này Tiểu Thốc đều không biết. Hai hôm nay, Tiểu
Thốc tạm gác chuyện Thích Vị sang một bên. Hắn ta đang bận một việc
khác: Làm thế nào để thu lại 10 đấu vừng mà Văn Vũ nợ hắn. Chỗ vừng
này Văn Vũ nợ Tiểu Thốc từ hồi cải cách ruộng đất lần trước vì muốn giữ
lại mộ tổ trên thửa ruộng của hắn. Nhưng đến tận bây giờ Văn Vũ vẫn chưa
đưa vừng. Sau đó, Lão Phạm đến đây. Tiểu Thốc tâm trạng rối bời, quên
mất việc này. Bây giờ, năm hết Tết đến, Tiểu Thốc muốn sắm một ít hàng
Tết, nhưng trong tay không có tiền. Vợ hắn là Lão Khang nhiếc móc mãi.
Tiểu Thốc bỗng nhớ ra 10 đấu vừng Văn Vũ nợ mình. Một buổi tối, Tiểu
Thốc lại mò sang nhà họ Lý tìm lão địa chủ Văn Vũ, nói cứ như địa chủ
ngày xưa đòi nợ người nghèo:

- Ông Vũ, Tết nhất đến nơi rồi, mà tôi bí quá. Đã đến lúc ông trả tôi mười
đấu vừng nợ lần trước rồi đấy!

Văn Vũ thấy Tiểu Thốc lại lôi chuyện mười đấu vừng ra, vừa tức, vừa tò
mò, nói:

- Tiểu Thốc, chẳng phải lần chia đất dạo trước không được tính sao? Thế
nên, tôi chẳng cần phải dời mộ tổ nhà tôi ra khỏi đất nhà anh. Làm gì có
chuyện tôi nợ anh mười đấu vừng?

- Đợt chia đất lần trước không tính. Nhưng chỗ vừng ông nợ tôi thì đã đến
lúc phải tính rồi. Người chưa chết, thì nợ phải trả. Không thể chỉ vì thời thế
thay đổi mà lờ đi chuyện ông nợ vừng của tôi!

Văn Vũ thấy Tiểu Thốc giở bài cùn như vậy liền nói:

- Tiểu Thốc, tôi là người bị đấu tố. Anh cũng là người bị đấu tố, đều là đối
tượng Đảng cộng sản muốn đánh đổ. Chúng ta đều đi trên một con đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.