HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 302

- Đất đông cứng hết cả, lại không mang theo cuốc, làm sao đào hố được?

Thanh Dương thấy tên Ngô nói có lý, nhưng vẫn không đồng ý để anh ta
bắn súng. Cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, bỗng nói:

- Thế này vậy, cho chúng nó đi tàu bay giấy!

Bọn lính lấy một sợi dây thừng dài, trói gô cả bọn đang khóc như ri lại, để
hơn chục quả lựu đạn vào giữa, dòng dây kích nổ ra ngoài. Thanh Dương
và đám lính nấp vào trong đê, rồi giật dây. “Ầm” một tiếng nổ vang lên,
mặt đất rung bần bật. Khói tan, cả bọn lao lên trước xem, đám người bị trói
lúc nãy bị nổ tan xác pháo. Chỉ còn lại mấy vệt máu và ít thịt bầy nhầy
vương vãi xung quanh. Đại Cá bị trói vào giữa, chân tay loằng ngoằng của
ông ta bị hất tung lên trời, rồi “bịch” một tiếng, rơi xuống bãi thịt nhầy
nhụa máu.

Khi tên Nghê và tên Ngô dẫn cả bọn về đến nơi ẩn náu đã là buổi trưa hôm
sau. Tên Nghê báo cáo tình hình với Tiểu Vũ. Tiểu Vũ gật đầu. Thanh
Dương vẫn bực mình, lải nhải hôm khác sẽ lại về bắt bọn Thích Vị và Hòa
Thượng. Tiểu Vũ nói:

- Bọn chúng đi xem kịch, chứng tỏ bọn chúng cao số. Bây giờ không phải
là chuyện có bắt hay không, mà là khi chúng ta đã hành động như vậy, thì
quân cộng sản sẽ ập đến bắt chúng ta. Bởi vậy, vấn đề đặt ra bây giờ là
chúng ta phải nhanh chóng chuyển đi nơi khác!

Hai tên Nghê và Ngô gật đầu.

Đến tối, cả bọn chuẩn bị sơ tán. Đúng lúc ấy, Tiểu Thốc bỗng quay về,
khẩu súng vẫn giắt bên hông, tay xách một bao nải. Tên Nghê hỏi:

- Mày chạy đi đâu đấy? Vừa đến rìa thôn đã không thấy mày đâu!

Tên Ngô chêm vào:

- Cứ tưởng mày đi theo Cộng sản!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.