HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 345

thư huyện ủy. Giả như ông ta nhất thời không thông, thì cũng chỉ còn cách
xin ông ta bỏ qua cho. Hơn nữa, nếu Thích Vị không đấu tố Thực Căn, thì
Hồ Lô vẫn sẽ đấu tố. Kiểu gì cũng phải đấu tố, thà để mình đấu tố còn hơn.
Suy đi tính lại mãi, Thích Vị cuối cùng cũng tự đả thông được tư tưởng cho
mình, bèn quyết định ngày hôm sau sẽ đấu tố Thực Căn. Tiếp đó, Thích Vị
bàn bạc sắp xếp cụ thể với đội phó của mình là Phùng Tùng Minh (nguyên
kế toán của thôn). Phùng Tùng Minh mặt rỗ, mọi người không gọi anh ta là
Phùng Tùng Minh mà gọi
Phùng rỗ. Phùng rỗ vạm vỡ, khỏe mạnh, nhưng
đầu óc giản đơn, chẳng nghĩ được việc gì cho ra hồn. Thích Vị rất xem
thường anh ta. Nhưng lần này, nghe chủ trương của Thích Vị xong, anh ta
lại nảy ra một ý kiến, cho địa chủ trong thôn cùng đấu tố với Thực Căn. Vì
Thực Căn xa quê lâu năm, còn xa lạ với mọi người. Nhưng nếu để địa chủ
cùng bị đấu tố, mọi người sẽ bạo dạn hơn, thấy có cái để nói hơn. Thích Vị
thấy hay, đồng ý luôn.

Hôm sau, “Lưỡi kiếm sắc” triệu tập hội nghị đấu tố Tôn Thực Căn, phần
tử “Phe đương quyền đi theo con đường tư bản chủ nghĩa”. Khi Phó đội
trưởng “Đội chiến đấu Lưỡi kiếm sắc” Phùng rỗ đến nhà bảo hôm sau
tham gia buổi đấu tố, Thực Căn sững người. Ông về quê là muốn được tĩnh
tâm, nào ngờ lại bị đấu tố. Lúc ấy, Thực Căn đang thắp đèn rửa chân cho
mẹ, kể cho mẹ nghe mấy câu chuyện cười. Thấy Phùng rỗ đến thông báo
chuyện như vậy, bèn nói:

- Phùng rỗ, tôi chỉ về nhà có ít ngày, các anh đấu tố tôi làm gì?

Không ngờ, Phùng rỗ buông một câu học vấn rất cao:

- Ông là phần tử đương quyền đi theo con đường tư bản chủ nghĩa, cho dù
ở đâu thì cũng vẫn bị đấu tố!

Thực Căn dở khóc dở cười nói:

- Tôi thoát ly bao năm nay, có làm việc gì ở thôn này đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.