HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 347

vào ông trước đó, bởi không ai tố cáo vấn đề của ông, không ai cho ông đi
tàu bay giấy, không ai ép ông trả lời câu hỏi. Cuối cùng, vẫn chỉ có bà con
xóm làng mới khách sáo với ông. Nhẹ nhõm cho mình, nhưng ông lại hơi
cảm thấy day dứt vì đấu tố mình mà vợ địa chủ là Chu Ngọc Chi bị liên lụy,
bị tra hỏi hết cái này cái kia. Để rồi khi buổi đấu tố kết thúc, quần áo chị ta
ướt đẫm mồ hôi. Sau khi buổi đấu tố kết thúc, Thực Căn nói với Ngọc Chi:

- Hôm nay vì tôi mà chị phải chịu tủi cực!

Ngọc Chi năm xưa là nữ sinh trung học ở An Dương, bây giờ đã đứng tuổi,
nói:

- Tủi cực hay không đều do cảm giác mà ra!

Thực Căn thấy chị ta đối đáp như vậy, có phần nể vì, nói:

- Năm xưa tôi và Tiểu Vũ là bạn học của nhau.

Ngọc Chi nhổ một bãi nước miếng:

- Ngày xưa nếu không lấy bạn học của anh thì tôi đã không đến nỗi tủi cực
như bây giờ!

Thực Căn không nín được, bật cười, rồi chia tay Ngọc Chi rảo bước về
nhà. Sáng sớm hôm sau, ông về huyện bên.

Qua buổi đấu tố Thực Căn, uy tín của “Lưỡi kiếm sắc” trong thôn quả
nhiên được nâng lên. Mọi người đều cảm thấy “Lưỡi kiếm sắc” đã làm
được một việc lớn. Thích Vị coi như giải xong vận đen bởi vụ
Miệng dưa
chuột mấy tháng trước, lại đi đứng hiên ngang như ngày nào. Nhưng, hai
đội chiến đấu còn lại có vẻ hậm hực. Khỏi phải nói Hồ Lô và Vệ Bưu của
“Đoàn tạo phản bảo vệ chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Mao Trạch Đông”
phẫn nộ đến mức nào. Rõ ràng ý tưởng do mình nghĩ ra, đã cử người đi
điều tra bên ngoài, làm cỗ để kẻ khác xơi mất! Nhưng việc này không tiện
lôi ra cãi vã, vì “phần tử đương quyền đi theo con đường tư bản” không
phải là tài sản riêng của nhà anh. Anh đấu tố được, thì người khác cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.