HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 362

giả dụ bây giờ có muốn viết biểu ngữ thì cũng chẳng còn chỗ, vì những chỗ
có thể viết biểu ngữ trong thôn đã bị hai phe Thích Vị và Hòa Thượng
chiếm hết cả. Điều này chứng tỏ Hồ Lô chẳng có địa bàn nào trong cái thôn
này. Nghĩ thế, Hồ Lô buồn bực lắm. Một hôm, trong lúc ăn đêm, Hồ Lô
tâm sự chuyện này với phó trưởng đoàn tạo phản Vệ Bưu. Vệ Bưu buông
đũa, cũng có cảm giác như Hồ Lô. Người ta thượng cẳng chân hạ cẳng tay
với nhau đằng kia, còn mình đằng này lại rỗi chân rỗi tay, cảm thấy tổ chức
của mình chẳng có vai trò gì trong thôn. Thậm chí, Vệ Bưu thấy ân hận khi
xưa chỉ vì một người con gái mà rời bỏ Hòa Thượng về với Hồ Lô. Bây
giờ, người đẹp không có, vị thế chẳng còn. Thật là mất cả chì lẫn chài. Vì
thế, Vệ Bưu thấy mình bất hạnh hơn cả Hồ Lô. Hồ Lô dù sao trước đây
cũng chỉ là một anh bán dầu, thuộc được vài ba câu ngữ lục của Mao Chủ
tịch. Nếu không phải Vệ Bưu bỏ Hòa Thượng, sang phò anh ta, thì anh ta
làm sao có thể trở thành lãnh đạo của một đoàn tạo phản? Mặc dù đoàn tạo
phản này chẳng làm nên trò trống gì trong cái thôn này, nhưng làm trưởng
đoàn vẫn oai hơn làm anh bán dầu, ít ra ngày nào cũng được ăn đêm. Còn
mình thì sao, vốn đã được ăn đêm, vốn đã là phó đội trưởng đội chiến đấu
của Hòa Thượng, bây giờ sang với Hồ Lô, cũng vẫn chỉ là anh phó đoàn
trưởng. Đều là phó cả, vậy mà rời bỏ một tổ chức lớn để sang một tổ chức
vô danh tiểu tốt, rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc, hy sinh bản thân chỉ để
phục vụ cho Hồ Lô. Bây giờ, Hồ Lô còn phẫn nộ như thế, thì thử hỏi Vệ
Bưu còn phẫn nộ nhường nào. Bởi thế, Vệ Bưu vừa cảm thấy buồn bực cho
tổ chức của mình, vừa có phần giận Hồ Lô. Nay thấy Hồ Lô mặt mày cau
có, bất lực, Vệ Bưu càng xem thường. Vệ Bưu nghĩ, một ngày nào đó, nếu
hất Hồ Lô xuống, mình làm trưởng đoàn tạo phản, có khi tổ chức này còn
có cơ hội phát triển. Nghĩ như vậy, nên bữa ăn đêm hôm đó không ngon.
Hai người chia tay nhau mà chẳng vui vẻ gì. Nhưng đợi đến hôm sau, Hồ
Lô lại đến tìm Vệ Bưu. Anh ta nghĩ ra một cách có thể thoát khỏi cảnh cô
độc, tham gia vào cuộc đấu tranh, liền đến nói với Vệ Bưu. Vệ Bưu nghe
xong, có phần khâm phục, nghĩ thầm:

- Xem ra tên bán dầu này cũng có chút ít đầu óc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.