HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 102

Ma, con rất sợ, con sợ là nếu Hoàng A Ma mà đối xử với con thế này mãi
thì con sẽ chẳng bao giờ bỏ đây để đi nơi khác được nữa!
Lời của Tiểu Yến Tử làm vua Càn Long cảm động, chưa bao giờ vua thấy
mình quan trọng như vậy. Chưa bao giờ vua thấy vai trò người cha lại quan
trọng như thế.
Vua kéo Tiểu Yến Tử vào lòng, rưng rưng nước mắt nói:
- Con sao khờ khạo vậy hơ? Hoàn Châu cát cát của trẫm? Trẫm yêu con, sẽ
không để con phải sống xa ta nữa dâu!
Tiểu Yến Tử nghe vậy càng cảm động hơn nhưng chỉ yên lặng. Vua Càn
Long lại vuốt tóc Yến Tử, nhỏ nhẹ nói:
- Từ đây về sau, nếu muốn ra ngoài, con cứ đường đường chính chính mà
đi chớ đừng có trèo tường. Người Mãn Châu chúng ta, sống rất phóng
khoáng, con trai con gái gì cũng có thể cởi ngựa bắn tên như nhau, con
muốn ra ngoài chơi thì cũng không khó. Có điều, phải cải nam trang, rồi đi
cùng Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử. Đừng gây sự với ai, tất cả vì lý do an
toàn của con đấy.
Tiểu Yến Tử nghe vậy mừng quá, đẩy vua Càn Long ra, quỳ xuống dập đầu
lia lịa:
- Cảm ơn Hoàng A Ma! Cảm ơn Hoàng A Ma.
Vua Càn Long cười:
- Nhưng với một điều kiện!
- Dạ... điều kiện gì?
- Qua hai ngày nữa. Con phải đến thư phòng học chữ với các huynh tỉ con.
Cha đã bảo Kỷ Hiểu Phong rồi, phải đặc biệt lo dạy dỗ cho con. Kỷ sư bá là
người học thức cao, kiến thức rộng, vì vậy con phải gắng mà học. Nếu mẹ
con chẳng có dạy thi văn cho con, thì ở đây sẽ bổ sung điều đó. Và bao giờ
con học giỏi thì con mới được ra khỏi cung.
Tiểu Yến Tử nghe đến học, sa sầm nét mặt:
- Ồ! Còn phải học chữ nữa ư?
Khi Tiểu Yến Tử rời khỏi phòng ngủ vua Càn Long trên người vẫn còn
mặc bộ áo của tiểu thái giám. Trở về phía Thấu Phương Trai, vừa đi vừa
lẩm bẩm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.