HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 108

bậy! Họ vẫn là con người như mình vậy mà làm cho họ cũng bối rối, mặc
cảm. Bắt họ coi cái chuyện mình phải làm trâu ngựa cho người khác là tự
nhiên. Một sự nhập nhằng không rõ ràng...
Rồi Tiểu Yến Tử như sực nhớ ra:
- Thôi không nói chuyện đó nữa. Bây giờ hai người có sẵn sàng giúp tôi
không?
Nhĩ Thái nói:
- Giúp chuyện gì chứ?
Tiểu Yến Tử nhìn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái với ánh mắt van xin:
- Hãy dẫn tôi ra khỏi hoàng cung! Tôi có thể hóa trang thành đủ thứ. Thái
giám, ni cô gì cũng được. Tôi muốn ra khỏi đây!
Vĩnh Kỳ nghe vậy, lúng túng nhìn Nhĩ Thái:
- Cái chuyện này, chuyện này hình như hơi khó!
Nhĩ Thái nhìn thẳng mắt Tiểu Yến Tử:
- Cát cát định đi ra ngoài làm gì? Nếu có thiếu cái gì cần mua sắm hãy nói,
tôi có thể giúp cô, hoặc có muốn nhắn gởi gì ai, hay đưa thư, tôi vẫn làm hộ
được mà
Tiểu Yến Tử lòng đang nóng như lửa đốt, giậm chân nói:
- Các người chẳng biết gì cả. Tôi nhất định phải ra ngoài. Bởi vì... bởi vì tôi
có một muội kết nghĩa tên là Tử Vy, tôi rất nhớ cô ta. Không biết muội ấy
bây giờ ra sao. Tôi rất cần gặp cô ta, để đưa vàng bạc cho muội ấy xài rồi
còn có chuyện muốn nói nữa.
Nhĩ Thái nghe vậy hiểu ra. Cô nàng vừa nhắc đến Tử Vy, người muội kết
nghĩa. Như vậy thì chính Yến Tử đã thừa nhận và trong tim cô ta vẫn còn
chưa quên Tử Vy.
Về nhà Nhĩ Thái đem ngay chuyện Tiểu Yến Tử kể lại đầy đủ cho Nhĩ
Khang và Tử Vy nghe.
Điều này làm Tử Vy khá xúc động.
- Cô ấy nói còn nhớ đến tôi à? Còn bảo là có một số chuyện muốn nói với
tôi nữa ư?
- Vâng, và cũng vì muốn ra khỏi hoàng cung, mà hôm qua cô ta đã trèo
tường, suýt chút bị bọn thị vệ tưởng là thích khách, Hoàng thượng bắt buộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.