HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 112

- Làm sao vui khỏe được? Cái hôm mà nhìn thấy cô trong đoàn diễn hành.
Cô ấy đã đuổi theo sau la hét đòi gặp cô, nên bị đám thị vệ đánh cho một
trận suýt chết, may là nhờ có huynh tôi cứu ra đưa về phủ, mãi đến bây giờ
vẫn buồn bã, khóc hoài!
Tiểu Yến Tử mắt đỏ hoe:
- Có nghĩa là... cô ấy đã hận tôi lắm!
- Cô ấy nói chỉ cần gặp cô, muốn cô nói thật, tại sao lại có thể làm chuyện
như vậy? Tại sao để chuyện thế này xảy ra. Cô ấy còn nói dù bị cô lường
gạt, thì cô vẫn là tỉ kết nghĩa của cô ấy.
Tiểu Yến Tử nghe vậy khóc òa:
- Tôi nào có cố tình muốn vậy! Tôi đâu cố ý đâu?
Vĩnh Kỳ có vẻ chưa tin, gặn hỏi:
- Không lẽ chuyện cô ấy nói vậy là thật? Cô ta mới thật là cát cát, còn cô
không phải?
Tiểu Yến Tử vừa khóc vừa gật đầu, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái bây giờ mới tin.
Tiểu Yến Tử vừa thút thít vừa nói:
- Thật tình tôi không hề cố ý... Lúc tôi bị trúng tên, tôi đã bất tỉnh ngay.
Hoàng A Ma chỉ vì nhìn thấy tín vật trên người tôi nên cho ngay tôi là cát
cát. Mãi đến lúc tôi tỉnh lại, được Hoàng A Ma chăm sóc hỏi han. Cái thái
độ yêu quí đó làm cho tôi bị huyễn hoặc. Tôi không đủ can đảm để phủ
nhận, để rồi cả nhà quỳ xuống trước mặt tôi tung hô “Cát cát vạn tuế, vạn
vạn tuế!” Là tôi rối cả đầu lên...
Vĩnh Kỳ trợn mắt:
- Trời ơi! Có rối thì cũng phải tỉnh chứ? Cô không biết thế này là... có thể
bị tru di tam tộc ư?
- Tôi chẳng có cửu tộc gì cả, tôi chỉ có một cái đầu một mình tôi thôi!
Vĩnh Kỳ giậm chân:
- Còn đùa nữa! Không giữ được cái đầu đâu!
Rồi quay qua Nhĩ Thái:
- Bây giờ phải làm sao đây? Chuyện này chắc không thể huỵch toẹt ra
được!
Vĩnh Kỳ lo lắng, mà Nhĩ Thái cùng lo không kém:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.