HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 162

Vua Càn Long không khỏi phì cười:
- Thế con định từ rày về sau là cứ úp mặt trong chăn mãi ư? Không nhìn
mặt ai cả à?
Tiểu Yến Tử nằm im không đáp. Vua Càn Long nhìn con gái. Đột nhiên hạ
thấp hẳn giọng:
- Bị Hoàng A Ma đánh đòn là chuyện bình thường, có gì đâu mà lại xấu hổ,
đến không dám nhìn mặt người khác?
Rồi ông bước tới nâng mặt Tiểu Yến Tử lên, vuốt nhẹ lên mặt, lên trán. Đột
nhiên ông phát hiện độ nóng bất thường ông kêu lên:
- Sao sốt thế này? Có uống thuốc không? Tại sao không gọi thái y đến bắt
mạch chứ?
Tiểu Yến Tử liếc nhanh về phía vua, rồi nói gọn:
- Không thích uống!
Vua Càn Long nhíu mày:
- Cái gì mà thích với không thích, thuốc uống là để cho hết bệnh? Bộ con
muốn uống thuốc là uống, không thì thôi sao?
Tiểu Yến Tử quay mặt đi, nói:
- Dù gì... rồi sớm muộn gì cũng bị Hoàng A Ma chém đầu, uống thuốc hết
bệnh cũng chết, mà không uống cũng chết, thôi thì chết sớm để mau được
đầu thai.
Vua Càn Long chăm chú nhìn Tiểu Yến Tử thấy mặt con gái đỏ hỗng, nước
mắt nước mũi lại ràn rụa, lòng chợt xót xa, nhưng Càn Long là Hoàng đế,
không thể để người khác thấy mình mềm lòng. Vì vậy dù có thương lại đau
lòng thế nào, bên ngoài vẫn giữ vẻ thật lạnh ông nói:
- Nói năng gì kỳ cục vậy? Đánh con có mấy cái mà con lại giận ta đến độ
vậy ư? Con nói lời dỗi nữa. Ta thấy con coi bộ bướng bỉnh cứng đầu lắm
đấy!
Thật ra thì quả là vua chưa gặp một ai giống Tiểu Yến Tử như vậy. Lời vua
là lệnh truyền, mọi người răm rắp nghe theo, kể cả các hoàng tử, cát cát
khác, con ông. Chỉ có mình Tiểu Yến Tử là dám đối kháng lại điều ông
bảo. Đó là điều ông bực cũng làm ông thương. Vua thấy Tiểu Yến Tử cứ
yên lặng, tằng hắng một tiếng, rồi tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.