HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 161

còn có vẻ chưa hài lòng lấy chăn đắp thêm lên người Tiểu Yến Tử, Tiểu
Yến Tử vội chụp chăn chùm lên kín đầu. Và lúc đó Tiểu Yến Tử mới hiểu
được, thế nào là tình cảm cha con, cô nàng cảm động, nhưng được dịp
nhõng nhẽo thêm nên, vừa thút thít vừa nói:
- Hoàng A Ma ơi, sao mà khổ vậy, con học dập đầu học quỳ, học mãi mấy
ngày mà vẫn chưa nên thân nói chi là học chuyện khác, còn bây giờ con
không bước xuống được lại phạm thượng xin phép Hoàng thượng cho con
dập đầu trong chăn vậy!
Vua Càn Long nghe Tiểu Yến Tử nói càng đau lòng càng bứt rứt, nhưng
cũng thấy cái trẻ con của Tiểu Yến Tử thật buồn cười, vua nói:
- Sao? Cứ giấu mặt đi vậy? Mở ra cho trẫm nhìn mặt xem nào?
Tiểu Yến Tử lắc đầu quầy quậy:
- Không! Không đâu!
Vua Càn Long cười:
- Che kín mặt như vậy làm sao thở, ngộp rồi sao?
- Không! Con không muốn mở chăn ra!
- Mở ra đi!
- Kệ, ngộp chết cũng được! Chết sướng hơn!
Tiểu Yến Tử nói đến lúc đó thì nhà vua đã nổi nóng:
- Ta bảo mở ra!
Và quay sang Minh Nguyêt., Thể Hà, ông ra lệnh:
- Hãy kéo chăn che mặt cát cát xuống!
- Vâng!
Minh Nguyệt, Thể Hà tuân lệnh, đến kéo phần chăn đắp kín đầu của Tiểu
Yến Tử xuống, không ngờ Tiểu Yến Tử cứ giữ chặt, còn từ trong chăn hét
ra.
- Không! Không, cứ để mặc tôi! Để mặc tôi!
Vua Càn Long không còn nhẫn nại, bước tới giật lấy chăn kéo xuống, hét:
- Cái gì? Định gây náo loạn nữa ư? Không muốn nhìn mặt Hoàng A Ma à?
Tiểu Yến Tử mất chăn lại úp mặt xuống gối nói:
- Tiểu Yến Tử không còn mặt mũi nào để nhìn Hoàng A Ma nữa! Không
còn mặt mũi nào để gặp ai hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.