HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 159

Vua bực dọc:
- Tại sao bệnh mà lại không cho khám? Không khám rồi làm sao biết
thương tích nặng nhẹ ra sao chứ?
Lệnh Phi liếc nhanh vua Càn Long:
- Trời ơi Hoàng thượng ơi Hoàng thượng! Cát cát là con gái còn son giá.
Cái thân thể ngàn vàng như vậy, mà cái chỗ bị đánh lại đặc biệt như thế, ai
lại cho người khác sờ tay vào? Nhìn còn không cho phép nữa là... Vì vậy
cát cát đã khóc và đuổi quan thái y ra!
Vua Càn Long hiểu ra. Bậy thật! Sao ta không nghĩ ra nhỉ, vua lại hỏi:
- Thế cái món thuốc Tử Kim hoạt huyết đơn đã uống chưa? Còn chỗ vết
thương có thoa thuốc chưa?
Lệnh Phi làm ra vẻ nghiêm trọng:
- Cát cát đang chán đời, thuốc không uống, không thoa. Ai khuyên bảo gì
cũng không nghe. Bọn thái giám, a đầu quỳ xuống van xin. Cát cát giận dữ
đạp đổ hết thuốc.
Vua Càn Long kinh ngạc:
- Sao đánh như thế mà không chừa? Tánh khí vẫn ngang ngược như vậy ư?
Lệnh Phi xuống giọng:
- Điều đó cũng không thể trách, vì cát cát đang sốt mà, người như mê sảng
chẳng biết gì cả.
Vua Càn Long giật mình:
- Tại sao lại sốt nữa chứ?
- Dạ theo lời thái y nói, thì phát sốt là vì vết thương bị nhiễm độc, cộng
thêm uất khí nén xuống tim, làm cho máu huyết không lưu thông được, rồi
nỗi u ẩn... tóm lại nhiều thứ tạo nên cơn sốt! Thái y còn nói, đúng ra uống
vài thang thuốc thì nhiệt cũng hạ, nhưng cái cô cát cát ngang bướng này, lại
không chịu uống thuốc... miệng cứ lải nhải... Thà chết đi cho rồi.
Đến lúc đó vua Càn Long không còn kềm lòng được nữa, bỏ đi ra ngoài.
Lệnh Phi giật mình gọi theo:
- Hoàng thượng đi đâu đó?
- Đến Thấu Phương Trai, cát cát chẳng chịu uống thuốc thì để ta đến đó
xem sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.