HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 207

đều tan biến. Ha ha! Trẫm thấy rất thích cái món khai vị này! Hoàng hậu
hãy bắt chước trẫm đi!
Hoàng hậu còn chưa nguôi cơn giận. Nhưng vua lại rất tự nhiên, vỗ lên vai
hoàng hậu tiếp.
- Tay của Tiểu Yến Tử bị Ái khanh giẫm phải, còn chân của nó lại đụng
vào long sàng bị đau. Vậy thì cứ coi như nó đã bị phạt rồi vậy, đừng thắc
mắc nữa nhé.
Rồi quay sang đám Vĩnh Kỳ, vua nói:
- Riêng về các ngươi, mỗi người phải về thảo một tấu chương, bàn cách
ứng phó loạn ở biên cương cho trẫm.
Cả ba nghe vua phán vậy, mừng ra mặt, đồng tấu.
- Dạ xin tuân mệnh!
Thế là chuyện lớn trốn ra khỏi cung đã được hóa giải. Bốn người rời khỏi
thư phòng của mà hí hửng vô cùng. Họ không ngờ chuyện lại được giải
quyết một cách êm đẹp như vậy. Nhĩ Thái tươi cười.
- Làm tôi muốn đứng tim, tưởng chết đến nơi rồi chứ!
Vĩnh Kỳ thấy chẳng có ai đi theo, hỏi Tiểu Yến Tử.
- Này cho hỏi, cái câu “Nước có Càn Long, lúa thóc chẳng sâu rầy" là có
thật hay cô bịa ra?
Tiểu Yến Tử tròn xoe đôi mắt.
- Câu đầu thì có thật, nhưng câu sau không phải như vậy, tôi không nhớ rõ,
hình như không tốt lắm.
Nhĩ Khang kinh ngạc.
- Hèn gì tôi nghe thấy nó làm sao đó, nhớ lại xem thế nào?
- Tôi thật tình không nhớ mà, nhưng tôi biết Tử Vy biết, muốn rõ thì đi hỏi
Tử Vy vậy.
Ba gã con trai nhìn nhau. Một lúc Nhĩ Khang thở ra, nói:
- Tôi thật khâm phục cô. Cái gì cô cũng nói được. Nhưng cô đã khiến cho
hoàng thượng hài lòng. Vậy là tốt.
Tiểu Yến Tử phất cao tay áo, nói một cách thích chí:
- Ha ha! Nhờ vậy mới qua ải một cách dễ dàng chứ. Chỉ có mấy người học
cho nhiều, có cả pho chữ trong đầu, mà chẳng vận dụng được gì cả. Xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.