HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 218

lời vĩnh biệt, rồi bình thản bỏ đi! Muội có biết, muội làm thế là giết huynh
không? Huynh đâu thể chịu nổi sự đau đớn như vậy được chứ?
Tử Vy khóc rồi hỏi:
- Nhưng làm sao huynh tìm được muội?
Nhĩ Khang xiết nhẹ tay Tử Vy:
- Chuyện đó từ từ nói, coi như giữa chúng ta có sự thần giao cách cảm vậy.
Bây giờ ngoài kia, còn biết bao người đang chờ ta, giờ huynh chỉ muốn hỏi
muội một câu thôi?
- Câu gì?
- Có thật sự muội muốn bỏ huynh ra đi không? Muội đi một cách không
luyến tiếc gì cả được ư?
Tử Vy ngước lên nhìn Nhĩ Khang với ánh mắt đầy tình cảm, rồi cúi xuống,
đọc nhỏ câu thơ:
- Sông cạn, núi mòn. Tình chưa hẳn dứt.
Lời của Tử Vy làm Nhĩ Khang sung sướng.
- Muội đã nói vậy, thì huynh còn sợ gì. Vận mệnh của ta phải do ta nắm lấy.
Huynh quyết sẽ tranh đấu đến cùng cho tình yêu, cho tương lai của chúng
ta.
Tiểu Yến Tử và đám Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái đang đứng trước chòi lá nôn nóng
chờ Khang. Vì họ tìm lâu quá rồi mà chẳng thấy người đâu cả.
Chợt nhiên, mọi người nghe tiếng vó ngựa, rồi trước mặt xuất hiện đôi Nhĩ
Khang và Tử Vy. Họ đang ngồi bên nhau trên lưng ngựa. Kim Tỏa thì thả
bộ đi sau...
Tiểu Yến Tử mừng muốn phát điên lên:
- Nhĩ Khang tìm thấy Tử Vy rồi! Tìm thấy rồi!
Và khoát khoát khăn tay, nhảy lên như đứa trẻ:
- Tử Vy! Tử Vy! Bọn ta đang chờ ngươi này!
Tử Vy ngồi trên lưng ngựa cũng khoát tay lại trong khi Vĩnh Kỳ thấy Nhĩ
Khang và Tử Vy ngồi bên nhau trên ngựa một cách tình tứ quá, buông lời
trêu:
- Xem kìa! Y hệt như một bức tranh? Đúng là đôi Uyên Ương hạnh phúc.
Nhĩ Thái tiếp lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.