HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 219

- Được yêu nhau như vậy. Có khổ một chút cũng chẳng nghĩa lý gì.
Nhĩ Khang thấy mọi người chăm chú nhìn mình, ái ngại thúc ngựa chạy
nhanh hơn. Khi Khang vừa ngừng lại. Vịn Tử Vy đưa xuống, là Tiểu Yến
Tử nhào đến, trách ngay:
- Ngươi làm cái trò gì kỳ cục vậy? Đang ở yên ổn đột nhiên lại bỏ đi mất
tích. Làm cho bọn này lên cả ruột. Vậy mà trước đó còn nói mạnh. Bảo là
chẳng hề buồn bực gì cả. Tôi đã nói mình có phước cùng hưởng, có nạn
cùng chia. Thế mà Vy lại chạy đến trú trong cái chòi tranh rách nát này, có
phải là muốn tôi cũng đến đây ở với Vy không? Thôi được, muốn vậy thì
cứ vậy. Tối nay tôi sẽ không về cung, tôi sẽ ở lại đây với Vy. Mình có họa
cùng chia mà!
Vĩnh Kỳ nghe nói giật mình:
- Không được! Không được! Cô muốn hại cả Lệnh Phi nương nương ư? Bà
ấy đã bảo lãnh cô ra đây mà!
- Kệ! Chẳng nghĩa gì cả!
Nhĩ Thái thấy Tiểu Yến Tử ngang bướng cũng đâm lo, quay qua Vĩnh Kỳ:
- Tôi đã nói với huynh rồi mà. Bọn mình mắc họa. Đụng đến hai cô cát cát
này là chỉ có nước từ khổ tới chết!
- Còn khổ cái nỗi gì nữa! Chết đến nơi thì có!
Tử Vy nghe mọi người bình luận về mình, cảm thấy bất an nói:
- Xin lỗi! Tôi không ngờ chuyện tôi làm, lại phiền đến quí vị như vậy, nhất
là với Ngũ A Ca.
Tiểu Yến Tử kêu lên:
- Sao lại không ngờ? Cứ suy nghĩ một chút là thấy ngay. Việc làm của
ngươi đã khiến mọi người phải lên ruột...
Rồi chợt nhiên như nhớ ra điều gì. Tiểu Yến Tử kéo Tử Vy qua một bên,
đổi đề tài ngay.
- Bỏ qua chuyện đó đi! Ta chỉ muốn hỏi ngươi. Bọn ngươi... mi và Nhĩ
Khang đấy? Đã phải lòng nhau từ bao giờ vậy? Sao lần trước ta gặp, chẳng
nghe nói năng gì cả?
Tử Vy thấy mọi người đổ mắt nhìn mình, đỏ mặt nói:
- Nói gì kỳ quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.