HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 28

- Làm gì có! Tôi đã nói với Yến Tử rồi, hiện tại hoàn cảnh tôi nào có hơn gì
cô đâu? Cô còn có nơi cư ngụ cố định, còn có bạn bè, còn tôi, chẳng có cái
gì cả.
- Vậy thì Tử Vy còn do dự gì? Hãy dọn đến đây, nơi này tuy nghèo nhưng
đất còn rộng. Có thêm hai thầy trò cô cũng không chật thêm bao nhiêu. Cô
cũng đã từng nói là không biết đến bao giờ mới tìm được cha và bây giờ nữ
trang còn lại cô cũng đã bán hết như vậy ở lại khách sạn làm sao chịu nổi?
Kéo dài được bao lâu? Ngoài ra ngụ ở khách sạn cũng đâu có tốt lành gì,
khách khứa qua lại phức tạp, mà hai thầy trò lại quá thật thà. Coi chừng
đấy, bữa nào bị người ta gạt bán luôn thì khổ.
Tử Vy nhoẻn miệng cười:
- Bọn này cũng đâu có ngu, làm sao để người ta bắt đi bán chứ?
Tiểu Yến Tử trợn mắt:
- Sao lại không? Với những người thật thà như các người, làm gì cũng cả
tin, thì dễ vô cùng. Chính vì vậy mà nghe thầy trò hai người từ Tế Nam đến
Bắc Kinh bình an vô sự, chẳng có chuyện gì xảy ra tôi ngạc nhiên vô cùng!
Tử Vy cười:
- Tại sao cô cứ nghĩ xấu cho mọi người vậy. Cuộc đời nào có phải hoàn
toàn đen thủi. Bằng chứng là Tiểu Yến Tử cũng có biết gì về tôi, mà vẫn
mời tôi đến, rồi rủ rê ở lại luôn, có phải là ở đâu tình người vẫn còn không?
Tiểu Yến Tử lắc đầu:
- Tôi thì khác, tôi là loại anh hùng hào kiệt, mấy người gặp tôi là gặp quý
nhân, hên lắm đó!
- Vậy ư?
Tử Vy cười hỏi làm Tiểu Yến Tử ngượng chuyển sang đề tài khác:
- Sao? Bây giờ mấy người quyết định thế nào? Có chịu dọn đến đây ở
không?
Tử Vy gật đầu:
- Đương nhiên là phải dọn để được ở chung với quý nhân chứ?
Và như vậy Tử Vy và Kim Tỏa đã dọn đến Viện người nghèo ở chung với
đám bần dân và kết bạn với Tiểu Yến Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.