HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 326

nếu nhắm ngay người hắn, thì hắn cũng khó mà chạy thoát, chắc chắn là sẽ
bắt được. Đánh cho đối phương tơi tả mới thôi.
Tiểu Yến Tử vừa nói vừa múa roi. Không ngờ vì quá hứng chí đi roi mạnh
quá, nên cán roi cũng tuột khỏi tay và bay thẳng lên cành một cây thông
già.
Lúc đó, Tiểu Yến Tứ vội vã biện minh.
- Ờ! Cây roi này, nó đã bị Kim Tỏa dạy bậy nên không nghe lời ta nữa. Nó
ham chơi đến độ bỏ ta đi rồi.
Rồi quay lại bảo:
- Tiểu Đặng Tử. Ngươi mau đi nhặt cây roi kia về cho ta xem.
Tiểu Đặng Tử tròn mắt:
- Làm sao nhặt được?
Tiểu Đặng Tử nhìn lên cây, ngọn roi nằm vắt vẻo khá cao, khó bề mà leo
tới. Tử Vy nói:
- Thế này chắc phải dùng một chiếc thang cao mới được.
Tiểu Yến Tử lại làm ra ta đây, nói:
- Hừ, cao gì mà cao. Ta phi thân là lên đến đó ngay.
Nói xong là trổ tài phóng lên. Nhưng trèo chưa tới roi đã tuột rơi xuống.
Tiểu Yến Tử tức mình, chẳng ngờ cái ngón khinh công của mình lại tệ như
vậy. Nhảy lại lần thứ hai cũng chưa lấy được, mà một nhánh thông nhỏ lại
xuyên qua mái tóc, làm xổ tung cả mái tóc.
Tử Vy lắc đầu:
- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Khinh công thế này nguy hiểm quá, để tôi bảo Kim
Tỏa đi lấy cái thang cho nhanh hơn.
Tiểu Đặng Tử nói:
- Nhưng cái thang cao đến tận đó đâu có?
Minh Nguyệt tài khôn:
- Vậy thì bọn mình trồng chuối theo kiểu múa lân đi, chắc sẽ tới ngay.
Tiểu Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay.
- Đúng rồi, đúng rồi! Trồng chuối đi, ta sẽ lấy được roi mà.
Thế là cả đám đông kéo tới dưới gốc cây. Tiểu Trác Tử dưới cùng, rồi Tiểu
Đặng Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà... Cả bọn chưa trèo lên được cây thì “A!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.