HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 37

o0o

Cùng thời điểm đó ở phía đông của trường săn bắn, có một vách đá thiên
nhiên sừng sững áng ngữ, thì ở phía ngoài vách đá, Tiểu Yến Tử, Tử Vy và
Kim Tỏa đang ra sức cố gắng trèo, với mục đích là vượt qua bên kia vách
để vào trường bắn. Nhưng trèo vách đá đâu có dễ. Ngoài đá lởm chởm ra,
vách đá còn mọc đầy gai. Tử Vy với chiếc bị đãy trên lưng thở dốc theo
sau, lưng cô nàng đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là Kim Tỏa. Tử Vy vừa
trèo vừa nhìn lên đỉnh núi chót vót cao ước lượng, rồi hỏi:
- Tỉ Yến Tử, chúng mình sắp đến nơi chưa?
Với Tiểu Yến Tử thì chuyện vượt vách tuy có gai go nhưng cũng không
đến nỗi khó khăn lắm, nên nói:
- Chỉ cần qua khỏi núi này là đến ngay thôi.
- Nhưng làm sao qua khỏi núi này?
- Thì vượt vách núi vậy!
Kim Tỏa nghe trợn mắt:
- Phải trèo qua vách núi này ư? Coi bộ chẳng dễ đâu!
- Nhưng chỉ có cách duy nhất đó, chứ không có cách nào khác. Bởi vì mỗi
lần Hoàng thượng đi săn là bốn bên trường săn đều được phong tỏa nghiêm
ngặt. Lực lượng bảo vệ lên đến mấy ngàn người, làm sao chui vào cho
được? Chỉ có con đường này, bên sau vách núi là rừng là đến nơi săn bắn
rồi nên ít người để ý. Lúc trước tỉ cũng có lần tò mò đi vào một lần rồi!
Kim Tỏa lắc đầu:
- Nhưng tỉ là khác, bọn muội chắc chắn không làm được. Chưa đi đến đâu
mà hai chân đã mỏi nhừ...
Tiểu Yến Tử khó chịu:
- Kim Tỏa, muội phải cố gắng một chút, tiểu thư quá là sao được việc?
Trong khi Tử Vy cũng thở dốc:
- Nhưng mà... Cả muội cũng vậy... muội nghĩ chuyện này vượt quá khả
năng của muội, muội không thể nào vượt qua được cái vách quá hiểm trở
này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.