HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 453

- Đưa chúng nó về nhà lao, mai tiếp tục tra hỏi.
Đám cai ngục kéo ba người mình bê bết máu về phòng giam.
Khi cửa ngục đóng, chỉ còn ba tỉ muội trong ngục tối. Tiểu Yến Tử vừa
khóc vừa nói.
- Tôi hoàn toàn không hiểu, tại sao Hoàng A Ma lại tống bọn mình vào đây.
Chẳng lẽ người hoàn toàn chẳng biết đến chúng ta nữa ư? Còn nhớ lại lúc
"di phục xuất tuần" người đã xem bọn mình như ruột thịt. Sau đó lúc trở về
còn ban thưởng áo quần, thức ăn cho bọn ta, cho phép chúng ta không cần
giữ phép tắc nữa. Vậy mà bây giờ...
Tử Vy suy nghĩ, rồi nói:
- Có lẽ Hoàng thượng chỉ muốn nhốt chúng ta vào ngục, chứ chẳng ngờ
bọn ta lại bị tra khảo thế này? Những chuyện vừa qua, chưa hẳn là chỉ thị
của Hoàng thượng. Chẳng hạn như bản khẩu cung ban nãy trên bàn. Tại sao
lại kết tội bọn ta, rồi Phước gia, Lệnh Phi vào cùng một tội. Hãy nghĩ kỹ đi
chắc chắn là có vấn đề gì đó. Vì vậy chúng ta cần phải can đảm một chút.
Khi nào Hoàng thượng hiểu ra, thì có lẽ chúng ta sẽ được cứu!
Kim Tỏa nghi ngờ:
- Phải không? Tỉ tỉ tin như vậy à?
Tử Vy suy nghĩ:
- Tôi thì không dám tin, nhưng tôi nghĩ số mệnh không tàn nhẫn như vậy.
Cuộc đời vẫn còn tình còn nghĩa và còn hy vọng.
Rồi quay qua hai người, Vy nói:
- Thôi bây giờ bọn mình ngồi tựa vào nhau, đừng nghĩ ngợi nữa, hãy giữ
sức chờ thử thách ngày mai.
Thế là cả ba tựa lưng vào nhau, yên lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ
riêng của mình.
Lại một đêm nữa, vua mất ngủ.
Ông nằm mơ thấy Tử Vy. Và hình như Tử Vy đang hát bài hát sầu thảm.
Núi xa vời vợi, nước vời vợi.
Núi cũng xa mà nước trôi xa
Đợi đã mỏi mòn ngày với tháng
Tháng với ngày hồn phách vật vờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.