HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 454

Mộng càng xa, người càng đi xa
Trời với đất đợi chờ mòn mỏi
Hát chẳng thành lời, ca không thành tiếng
Mưa gió sụt sùi, ai biết cho ta
Vua giật mình tỉnh lại, nhìn lên trần. Bây giờ thì người đã rõ. Bài hát này là
của Hạ Vũ Hà. Đó là tiếng lòng của Vũ Hà. Bao nhiêu tháng năm chờ đợi.
Nỗi nhớ thương, oán hận, đau buồn... Ông nhắm mắt lại, lòng thấy nhói
đau.
Sau đó là những hình ảnh của Tử Vy và Tiểu Yến Tử lần lượt hiện ra trong
đầu vua. Tiếng nói của họ văng vẳng bên tai:
- Hoàng A Ma! Con nói thật với Hoàng A Ma mà, con không phải là cát
cát. Người hãy thả con ra đi!
Rồi giọng của Tử Vy:
- Cha con, trước đó rất lâu, đã vì tiền đồ, vì sự nghiệp mà chia tay với mẹ
con. Người đi rồi biệt luôn tin tức.
Rồi lời của Tiểu Yến Tử:
- Hoàng A Ma! Hãy nhận "Tử Vy" làm con nuôi đi!
- Mẹ con nói. Đợi suốt một đời, hận suốt một đời. Nhớ một đời, oán một
đời. Nhưng có thể nào, người cũng thấy cảm ơn trời đất, vì đã để cho người
có được cái người "đáng đợi, đáng nhớ, đáng hận, đáng oán" kia.
Rồi lời Tiểu Yến Tử:
- Cha con không phải là vua. Con không biết người là ai nữa.
- Hoàng thượng. Xin hãy hứa với con một điều, sau này, bất luận Tiểu Yến
Tử có làm điều gì không phải, thì xin người cũng tha tội chết cho tỉ tỉ ấy
nhé.
- Từ nào đến giờ tôi nào có biết, có cha lại tuyệt vời như vầy đâu. Hoàng A
Ma, con rất sợ, con sợ là nếu Hoàng A Ma mà xử sự với con tốt như vậy, e
rằng sau này con sẽ không làm sao rứt Hoàng A Ma ra mà đi được.
- Hoàng thượng, xin người đừng lo lắng hay băn khoăn, vì đó chẳng phải là
sự can đảm đâu, mà con chỉ hành động theo "bản năng" thôi.
- Để Tử Vy gọi Hoàng A Ma là "cha" đi!
Rồi giọng nói của Tử Vy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.