HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 91

còn chưa biết. Vì vậy ta mong các con, làm gì phải kín miệng một chút biết
không?
Nhĩ Khang, tuy thấy làm như vây là không phải với Tử Vy, nhưng Khang
thông minh biết phán đoán, những điều cha chàng nghĩ đều có cái lý của
nó. Chuyện này nếu hành động không tế nhị có thể gây họa cho cả nhà.
Sống với vua như sống với cọp, phải biết tùy nghi mà ứng biến.
Nhĩ Khang gật đầu với cha:
- Vâng, con biết, con sẽ cẩn thận không để gây họa cho gia đình đâu.
Nhĩ Khang nói thế, nhưng lòng rất buồn, tội cho Tử Vy chứ?
Đêm, êm ả bình yên, Tử Vy ngồi cạnh bàn, bàn tay nâng đàn, dạo một khúc
nhạc rồi khẽ hát:
Núi vời vợi, sông vời vợi.
Sông với núi cùng xa lắc lơ
Đợi mãi đợi chờ mãi chờ
Chờ với đợi mỏi mòn chờ đợi.
Mộng đã xa người rồi cũng xa
Trời xa miết, trời như quên ta
Hát vẫn hát lời sầu năm cũ
Mưa gió mãi sầu đến bao giờ.
Tiếng đàn rồi tiếng hát của Tử Vy, buồn mênh mang.
Có tiếng gõ cửa. Kim Tỏa bước ra mở, thì đã thấy Nhĩ Khang với chén
thuốc trên tay đứng đấy tự bao giờ.
- Tiếng đàn hay quá, mà lời hát cũng hay.
Lời khen của Nhĩ Khang làm Tử Vy đỏ mặt:
- Xin lỗi Phước công tử nhé. Tôi thấy cây đàn này treo trên vách, buồn quá
trộm lệnh lấy xuống khẩy chơi, chứ chẳng có gì đâu.
Rồi nhìn thấy Nhĩ Khang bưng thuốc, Tử Vy vội chạy đến nói:
- Thiệt làm phiền công tử, sao công tử lại tự mình làm chuyện này?
- Nếu sợ tôi phiền thì cô nương phải uống cạn chén thuốc này nhé!
Kim Tỏa vội đỡ lấy chén thuốc trên tay Nhĩ Khang đưa cho Tử Vy, Khang
hỏi:
- Những vết thương trên người còn làm cô đau không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.