HOÀN CHÂU CÁT CÁT - Trang 92

Lời chăm sóc của Nhĩ Khang làm Tử Vy lúng túng:
- Đỡ nhiều lắm rồi! Cảm ơn huynh!
- Đừng cảm ơn! Nghĩ đến chuyện hôm ấy làm cô bị thương tôi áy náy vô
cùng.
Và nhìn thẳng vào mắt Tử Vy, Nhĩ Khang tiếp:
- Tôi đã đến Viện người nghèo và đã gặp Liễu Hồng, Liễu Thanh rồi!
Tử Vy giật mình:
- Như vậy, kết luận của anh ra sao?
- Hãy uống thuốc trước đi, rồi tôi sẽ nói cho nghe.
Tử Vy nghe vậy, vội vã bưng chén thuốc lên uống. Vừa đặt chén thuốc
xuống là nhìn Nhĩ Khang dò hỏi
- Lúc cô trình bày tôi tin ngay đó là sự thật và sau đấy tôi gặp Liễu Thanh,
Liễu Hồng, càng xác nhận sự việc hơn. Nhưng mà bây giờ việc đã diễn
biến một cách vô cùng phức tạp, bởi vì cô thì chẳng có vật tin, chỉ có lời
nói, nếu bây giờ Tiểu Yến Tử khăng khăng cô ta là cát cát thật, thì cô hoàn
toàn đuối lý rồi, vả lại nếu Hoàng thượng tin lời của Tiểu Yến Tử thì xem
như cô sẽ cầm chắc cái chết trong tay vì tội mạo nhận
- Nhưng nếu Hoàng thượng không tin, thì sao huynh mới nghe đã tin?
Nhĩ Khang thành thật nói
- Sự tin tưởng phần lớn là do trực giác. Bởi vì... cô đã thuyết phục tôi... tôi
tin cô.
Tử Vy ngỡ ngàng một chút:
- Ý huynh muốn nói là... câu chuyện của tôi và những người tôi dẫn chứng
đều không có tác dụng gì ư?
- Đúng! Vì Liễu Thanh, Liễu Hồng và những người trong Viện người
nghèo kia, biết đâu là đã tư thông nhau, cấu kết nhaủ Các người thấy Tiểu
Yến Tử trở thành cát cát một cách dễ dàng như vậy, nên hoa mắt và xếp đặt
ra câu chuyện thế này?
Kim Tỏa đứng gần đấy, bất bình:
- Thật vô lý! Phước đại thiếu gia, người định vu oan giá họa cho tiểu thư tôi
ư?
Nhĩ Khang nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.