mỗi lần rời kinh nghỉ mát, chỉ riêng phượng giá của các vị nương nương đã
hơn mười cái. Đội ngũ còn đồ sộ hơn đây nhiều lắm."
Liễu Nhi líu lưỡi, thầm nghĩ: may mà hoàng thượng chỉ có tiểu thư,
nếu không nhiều người như vậy, muốn giành được bệ hạ phải tranh giành
đấu đá nhau mất.
Không ngờ, Trương cô cô cũng đang cảm khái như vậy.
Tiên đế phong lưu đa tình, mặc dù đã có hoàng hậu nhưng lại sủng ái
Sở quý phi nhất. Vậy mà nữ tử hậu cung ra vào chẳng bao giờ ngừng.
Nhiều nhất là vị trí tần phi có phong hào, tận bảy tám người, vượt qua
quy định của tổ tông là bốn người.
Cung phi xinh đẹp như hoa càng nhiều thì thị phi cũng sinh ra nhiều
theo. Chỉ lấy chuyện nghỉ hè hàng năm mà nói, thì bọn họ, để được có tên
trong danh sách đều phải tranh nhau đến rách da toạc đầu.
Nào so được với hoàng hậu nương nương ngày hôm nay! Chỉ cần
thoải mái ngồi đó, cho dù là vật gì tốt, bệ hạ đều không đợi được sai người
đưa đến.
Trương cô cô ở trong cung hơn mười năm, cũng chưa từng thấy đế hậu
nào như vậy cả. Cô cô cảm khái trong lòng, mỗi người đều có số mệnh
riêng...
Giữa tiếng bước chân chỉnh tề bỗng xuất hiện một hai tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở ngoài phượng liễn.
Mấy người nín hơi nghe... hóa ra là An thân vương đi cầu kiến hoàng
đế, dọc đường gặp hoàng hậu nên tới thỉnh an.