HOÀNG ĐÌNH - Trang 1039

quỳ xuống vái lạy, lại nhận ra mình không quỳ xuống được. Bên tai nó
bỗng vang lên một giọng nói rất hiền hòa:

- Trong lòng có ý là được rồi, không cần phải làm những nghi thức xã

giao này.

- Sau này đêm nào không ngủ được, cứ tới đây.

Trần Cảnh nói. Lý Anh Ninh dạ một tiếng, cũng không còn thấy sợ nữa.

Nó đi vào trong miếu, thắp sáng mấy ngọn nến lên, lại đi ra treo đèn lồng
lên trước miếu. Ánh đèn lồng không đủ rọi sáng khu đất trước miếu, nhưng
lại làm người ta cảm thấy ấm áp. Trần Cảnh không cản nó, cũng không nói
gì thêm. Lý Anh Ninh treo đèn xong, lùi vào trong miếu, đứng trong bóng
tối, trong lòng hồi hộp. Nói không sợ là nói dối, dù sao đây là lần đầu tiên
nó làm việc trước bao nhiêu ánh mắt nhìn như vậy, mà lại còn là những ánh
mắt không phải của con người.

Bỗng nó nghe thấy từ ngoài vang lên một giọng nói.

- Hà Bá gia, gần đây tiểu yêu trong lòng mê hoặc, luôn không hiểu tu

hành rốt cuộc là cái gì, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được.

Lý Anh Ninh thò đầu ra dòm, ánh sáng đèn quá yếu, không nhìn ra được

là con gì lên tiếng, nhưng nó biết đó chắc chắn không phải là người, mà có
thể nói ra tiếng người, vậy chắc chắn đó là yêu quái rồi! Trong lòng nó giật
thót, vừa sợ vừa hưng phấn, hình như có một cánh cửa trời đất vô hình
đang từ từ mở ra trước mắt nó.

- Trong nhân gian có một câu nói, tâm hướng về đâu, chân bước về đó.

Nhưng định làm cái gì, thì trước hết phải hiểu rõ mình muốn thế nào đã.
Người tu hành chúng ta cũng vậy, theo ngươi nghĩ ngươi tu hành là vì cái
gì?

Trần Cảnh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.