HOÀNG ĐÌNH - Trang 1041

thụ từ đường, một lúc sau, thân hình biến đổi, hóa thành một người đàn ông
mặc áo lam, giống hệt bức tượng thần trong miếu Hà Bá.

Ả không tới gần từ đường, mà hướng về phía từ đường, gọi:

- Hư Linh... Hư Linh...

Giọng nói cũng giống hệt giọng của Trần Cảnh, bên trong giọng nói còn

như có một ma lực nào đó, tuy giọng gọi không lớn, nhưng ai nghe thấy
cũng đều nảy sinh ra ý phải trả lời. Ả vừa gọi xong, xung quanh đang yên
tĩnh bỗng vang lên tiếng chim tiếng côn trùng kêu râm ran, song sau đó
tiếng kêu của chúng yếu hẳn đi, rồi biến mất, mọi thứ lại trở về yên tĩnh,
yên tĩnh một cách chết chóc.

- Hư Linh...

Cánh cửa từ đường lặng lẽ mở ra, như bị tiếng gọi kia làm cho mở. Một

cô gái từ trong từ đường đi ra, tới cạnh cửa dừng lại. Nàng nhìn "Trần
Cảnh" đứng dưới gốc cây, cười:

- Thuật biến ảo của ngươi rất tinh diệu, nhưng mà không dùng được với

ta đâu, mọi thuật biến hình trên thế gian đều không thể lừa ta được.

"Trần Cảnh" dưới gốc cây lại trở về hình dạng khói đen, người phụ nữ

trong khói đen ngạc nhiên nhìn Hư Linh:

- Ngươi không phải thuộc về thế gian này.

Hư Linh lặng lẽ đứng trong từ đường, sau lưng là bóng tối vô tận. Nàng

như đứng ở lằn ranh giữa bóng tối và ánh sáng, thân thể mờ mờ, nhìn rất
yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể bị bóng tối phía sau nuốt chửng.
Nàng đáp:

- Tại sao ta lại không thuộc thế gian này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.