HOÀNG ĐÌNH - Trang 1067

- Lẽ nào huynh có thể ăn mùi hương từ đồ ăn?

Nàng tự nhiên không biết Trần Cảnh thân là thần linh, chỉ cần người

khác mời hắn ăn ở trong lòng, là hắn có thể ăn được. Đương nhiên không
phải là ăn đồ ăn, mà là nguyện lực vô hình.

Trần Cảnh cười cười, đợi hai người Cố nãi nãi dùng bữa xong, hạ nhân

lại thu dọn xong xuôi, mới hỏi:

- Cố nãi nãi nói ba năm trước đây gặp lão kiếm khách?

- Đúng vậy, ba năm trước, ông ta cũng đứng ở chỗ đó như cháu, vừa lúc

bị ta gặp phải, sau đó cũng vào trong phủ ăn một bữa cơm mới đi.

Cố nãi nãi cười nói.

- Vậy ông ấy có nói gì không ạ?

Trần Cảnh hỏi.

Cố nãi nãi cười nói:

- Cũng không nói gì nhiều, chỉ hàn huyên chuyện cũ, lại nói tới những

chuyện xảy ra từ sau khi ông ấy rời đi. Mà trước lúc đi ông ấy còn để lại
một quyển sách cũ, nói là nếu cháu có trở về thì nhờ ta giao nó cho cháu.

Nói xong, bà lấy ra một quyển sách từ trong ngực áo.

Cho dù với tâm tính của Trần Cảnh, giờ phút này cũng không khỏi có

chút kích động. Năm đó lão kiếm khách thần bí rời đi, một lần đi kéo dài
gần hai mươi năm. Hiện tại đương nhiên hắn biết lão kiếm khách không
phải người thường, hắn còn mơ hồ cảm giác rằng những năm mình chu du
thiên hạ cùng lão kiếm khách nhất định có chỗ bất thường. Ký ức về những
năm ấy tựa hồ in sâu hết cả trong đầu, tuy nhiên hắn không sao nhớ lại tất
cả những lời lão kiếm khách đã nói, chỉ khi nào hắn bất chợt ngộ ra một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.