HOÀNG ĐÌNH - Trang 1177

Một câu này tả chính xác sinh linh trong trời đất lúc này, không kẻ nào

có thể tĩnh tâm an tọa tu hành, khắp nơi khắp chốn đều là giết chóc.

Đêm càng ngày càng đen, đen đến nặng nề, chẳng có dấu hiệu sẽ tới bình

minh, tựa như đất trời này đã đi vào thời đại đen tối.

Sau một hồi, từ bóng đêm bên trong thành bỗng có hai luồng sáng lao ra,

đến đầu tường thì hóa thành hai người. Gió đêm thổi tung mái tóc của cả
hai, vạt áo bay phần phật.

Một người trong đó là Từ Phóng. Thế nhưng hiện tại trong mắt gã tràn

đầy bi thống, trong tay nắm lấy một cây thương bạc chỉ vào cổ họng thất
muội của gã. Trên thân thương hình như có những điểm sáng không ngừng
lưu chuyển, mũi thương sắc bén lạnh như băng. Mà vị thất muội kia, khóe
miệng tràn đầy máu, tóc tai tán loạn.

- Tại sao, tại sao muội phải làm như vậy?

Giọng của Từ Phóng tràn ngập đau khổ.

- Bởi vì muội hận bọn hắn.

Thất muội lớn tiếng nói, nhìn thẳng vào mắt Từ Phóng.

- Người muội yêu là huynh, huynh lại muốn tặng muội cho bọn hắn, cho

nên muội muốn bọn hắn chết.

- Tại sao muội có thể nhẫn tâm như vậy?

Từ Phóng gào lên.

- Nhẫn tâm? Sao có thể bằng được huynh?

Thất muội nhìn Từ Phóng, nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.