HOÀNG ĐÌNH - Trang 1253

Trong lúc hai con yêu linh quanh quẩn một chỗ trước thành Bá Lăng,

đám người Nhan Lạc Nương dưới sự dẫn dắt của sư phụ cũng đã xuống tới
Âm phủ mà Trần Cảnh từng đến. Ở trước mặt bọn họ là một tòa thành trì
nặng trĩu âm khí, có điều không phải thành Tần Quảng, vì đầu tường hiện
hai chữ lớn: "Chuyển Luân". Quảng Hàn cung chủ dẫn đầu đoàn người,
Quảng Hàn kiếm trong tay không hề bị áp chế vì tiến vào âm giới, ngược
lại càng phát ra sát khí dữ dội, mơ hồ lúc nào cũng có thể phá vỏ mà ra.

- Sư phụ, đây là thành gì vậy ạ?

Hạ Mạt Liên hỏi. Hiện tại nàng ta xem như đệ tử có bối phận lớn nhất

trong Quảng Hàn cung.

Quảng Hàn cung chủ chỉ nhìn chằm chằm tòa thành trì trầm lặng phía

trước, cũng không trả lời. Bất kỳ đệ tử nào cũng nhìn ra được tâm tình của
bà cực kém. Đệ tử phía sau bà đã thiếu đi ba người so với lúc ở Tú Xuân
loan. Ba người này nằm lại trong trận chiến với vạn âm kỵ binh. Tuy rằng
cuối cùng bà đã giết sạch âm kỵ binh, nhưng chuyện đó không làm tâm tình
của bà tốt hơn, ngược lại càng lúc càng xấu.

Chiếc đèn lưu ly trong tay Nhan Lạc Nương bốc lên ánh lửa màu đỏ bên

trong, nhưng ánh sáng chiếu ra lại có màu xanh, mà tới nơi này thì dần dần
mờ nhạt, trở thành màu đen, giống như ngọn lửa kia bị bóng đêm trong Âm
phủ áp chế, ánh sáng không khuếch tán ra nổi.

Quảng Hàn cung chủ đứng hồi lâu trước thành Chuyển Luân, giống như

suy tư có nên đi vào hay không. Thật lâu sau bà mới mở miệng:

- Đây là Chuyển Luân vương điện, là điện cuối cùng trong mười điện

dưới Âm phủ, nằm ở dưới tảng đá ngầm của cõi U Minh, về phía chính
Đông đối với thế giới ngũ trọc này [1].

Giọng của Quảng Hàn cung chủ trở nên trầm thấp, lộ ra sát khí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.