HOÀNG ĐÌNH - Trang 1275

- Thứ lỗi, ta còn phải về nhà thay tã cho đứa nhỏ.

Thành Hoàng Chung Ly đột nhiên nói. Nói xong, lão bèn xoay người đi

ngay, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Nạp Lan vương híp mắt, nhìn chằm chằm nơi mà Thành Hoàng Chung

Ly biến mất, sắc mặt xanh mét. Từ khi trở thành thần linh đến nay, gã chưa
từng bị người khác khinh thường, vô lễ như vậy. Sau khi nghe xong câu nói
của Thành Hoàng Chung Ly, gã cơ hồ như muốn phun ngược một ngụm
máu ra ngoài. Gã hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở nhẹ ra, thầm quyết định
sau mọi chuyện nơi này, nhất định sẽ cho Thành Hoàng Chung Ly biết thần
thông thủ đoạn của mình thế nào.

Thành Hoàng Chung Ly hóa thành một luồng ánh sáng bay thẳng về

thành Chung Ly. Lão tự nhận mình không phải là một người quân tử,
nhưng cũng không cho mình là kẻ tiểu nhân. Trần Cảnh ra tay trợ giúp lão
thoát thân, cho nên lão rời đi, không đối địch với Trần Cảnh. Đây là suy
nghĩ của riêng lão, lần này rời khỏi, là tính ra đã trả nợ việc Trần Cảnh ra
tay trước đó. Nếu lần sau gặp lại, lão sẽ không cam chịu như vậy nữa.

* * *

Có thể nói thân thể của Trần Cảnh vô hình vô chất, chỉ là kiếm cương sát

khí. Nhưng trong ngọn lửa nguyện lực này, hắn lại có cảm giác hệt như lần
đầu tiên dẫn sấm sét xuống, cảm nhận nguyện lực này có tác dụng tế luyện
kiếm cương. Hắn không khỏi nảy sinh ra một ý nghĩ, nếu đưa thân xác
tượng thần của hắn tới đây, có lẽ mượn nhờ ngọn lửa nguyện lực này sẽ
khu trừ được lời nguyền đang bám chặt trong linh hồn hắn. Chỉ là pho
tượng thần kia lại đang tương thông chặt chẽ với địa mạch sông Kinh Hà,
không cách nào hóa hình được.

Ngọn lửa nguyện lực không khiến Trần Cảnh có chút tổn thương nào.

Chỉ là kiếm cương của Mê Thiên kiếm lại như tản ra, hòa lại làm một với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.