HOÀNG ĐÌNH - Trang 1451

"Không kể ở bất cứ đâu hay bất cứ lúc nào, khi một người có hành vi xử

sự dựa trên mục đích cụ thể, thì có thể nói người này đã thực sự trưởng
thành, hay đúng hơn là trưởng thành theo quy tắc mà người đi trước đặt ra.
Tại phàm trần, con người từ khi sinh ra đến khi lớn lên từng chút một, đều
sẽ được người lớn trong gia đình từ từ khắc ghi vào đầu óc những điều mà
chính họ mong muốn. Những điều này có thể là danh, có thể là lợi, có thể là
nhân nghĩa đạo đức, nhưng bất kể là điều gì thì đều không sai, cũng không
có đúng, chỉ có từng tầng gông xiềng. Khi dùng sai và đúng để phán xét
hành vi và tư tưởng của một người, thì tương đương với bản thân ta lại đeo
thêm một tầng gông xiềng lên người đó."

Những lời này đột nhiên xuất hiện trong đầu Trần Cảnh. Xuất hiện cùng

lúc đó còn có một đoạn hình ảnh. Trong hình ảnh đó, lão kiếm khách đi
phía trước, Trần Cảnh theo phía sau, còn bốn phía đều là những người đang
vội vã. Bọn họ giống như không thể nhìn thấy lão kiếm khách và Trần
Cảnh, cứ thế thét to. Trên mặt của bọn họ hoặc là mừng vui hớn hở, hoặc là
đau khổ bi thương, nhưng bất kể là loại diễn cảm nào, đều không che giấu
được vẻ mệt mỏi sâu trong đôi mắt họ. Trần Cảnh không nghe được bọn họ
nói, nhưng cảm nhận được.

- Bọn họ là chó ngựa nơi trần thế, bị các loại dục vọng nô dịch. Người tu

hành cũng vậy.

- Thế ông thì sao ạ?

- Ta cũng vậy.

Lão kiếm khách đáp, giọng nói như vọng về từ mãi xa xăm, lại thô ráp

như cát.

Đây là lần đầu tiên Trần Cảnh hồi tưởng lại những lời lão kiếm khách

nói mà có hình ảnh hiện ra. Trước kia đều là hắn đột nhiên nhớ tới một câu,
hoặc nhớ tới một hình ảnh không có tiếng động. Hắn không biết lão kiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.