HOÀNG ĐÌNH - Trang 1547

Bên cạnh Trương Chính Lăng lúc này là một vị thần, chẳng qua vị thần

linh này đã bị người ta phá mất thần vực, nhưng may mắn gặp cơ duyên
nên không chết mà thành một vị thần linh tự do. Khi gã gặp Trương Chính
Lăng thì bị y thuyết phục, cùng kết bè với ba người khác trong núi Đông
Lăng làm thành đạo tràng tu hành, cùng xưng là Đông Lăng ngũ thánh.

Mưa gió vẫn như thế. Không biết từ khi nào lại có thêm hơi nước dày

đặc trong màn mưa, cho dù người tu hành cũng không nhìn thấy rõ được.
Chỉ là những kẻ này đều đang đặt toàn bộ chú ý lên đèn Lưu Ly Định Hồn
và Quảng Hàn kiếm của Nhan Lạc Nương, cho nên nhất thời không chú ý
tới.

* * *

Chuyện thế gian này, chung quy cũng không thoát khỏi một chữ

"Duyên".

Duyên sinh, nước lửa có thể tương dung. Duyên diệt, hồn phách có thể

chia lìa.

Vạn vật chung quy cũng không thoát khỏi hai từ "Thời Vận".

Thời đến, như được cả trời đất trợ lực. Vận qua, anh hùng cũng không

thể tự do.

Trần Cảnh không có lý giải sâu đối với cơ duyên và thời vận. Hoặc có

thể nói hắn căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Bởi những thứ đó quá
sâu xa, khó có thể nắm bắt được. Mà hiện tại, hắn như quên lãng hết mọi
thứ rồi. Hắn bắt đầu lại ngồi trước cửa miếu Hà Bá, thế nhưng trong mắt
Hồng đại hiệp thì hắn như một đám khói mỏng, không có lấy một chút tư
tưởng hay chút ít sinh mệnh nào. Cảm giác này hoàn toàn khác với khi hắn
ngồi giảng đạo trước miếu lúc trước. Lúc đó Trần Cảnh cũng là âm thần,
nhưng Hồng đại hiệp lại biết rõ Hà Bá gia đang ở đó, là một dạng như mắt
nhìn thấy, lòng cảm giác được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.