HOÀNG ĐÌNH - Trang 1596

Trong lòng Phượng Kiều đầy căng thẳng khi phát hiện được một tia sinh

cơ xuất hiện. Ả không dám cử động, chỉ cảm giác bàn tay nắm chặt lấy
người mình dần buông lỏng ra. Ả ta tràn đầy kinh hỉ, bàn tay bóp chặt lấy
sự sống của ả cũng buông lỏng hoàn toàn. Cuối cùng, Phượng Kiều đứng
thẳng người trong lòng bàn tay ấy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng
được nhìn Nhan Lạc Nương.

Nhan Lạc Nương không nói gì, nhưng Phượng Kiều đã nhìn ra trong ánh

mắt đó như muốn nói: "Ngươi rời đi đi, không nên quay lại đây nữa."

Phượng Kiều cảm thán, một khắc trước còn đang lo lắng cho tính mạng

mình, không nghĩ tới một khắc sau đã không còn lo lắng gì cả. Cái ý niệm
bị sợ hãi áp chế trong lòng lại dần tràn lên.

"Nàng thả ta, nhất định cho rằng ta sẽ rời đi. Nếu ta đột nhiên đánh lén,

chắc chắn nàng ta không đề phòng được. Đi vào trong người nàng ta rồi, ta
sẽ nhanh chóng khống chế nàng ta. Sau đó, đèn Lưu Ly kia và thanh Quảng
Hàn kiếm đều là của ta."

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi ngón tay Nhan Lạc Nương buông

ra, ả từ trong tuyệt vọng lại có được hi vọng, hi vọng nối tiếp hi vọng thực
hiện được, lại lập tức biến thành kinh hỉ. Không phải ả kinh hỉ vì thoát
mạng trong tay Nhan Lạc Nương, mà là lại có được cơ hội đoạt lấy linh bảo
trong tay nàng.

Ả ta bay lơ lửng lên, ánh mắt lấp lánh đầy cảm kích, cúi đầu hành lễ, nói:

- Cảm tạ tiên tử bỏ qua một mạng này của tiểu yêu. Tiểu yêu nhất định sẽ

vĩnh viễn khắc ghi tên của tiên tử.

Nhan Lạc Nương mỉm cười. Đây là lời cảm kích duy nhất mà nàng nhận

được từ khi rời khỏi Tú Xuân loan sông Kinh Hà. Tuy nàng chưa từng có ý
mong muốn người khác cảm kích mình, nhưng điều này lại khiến tâm tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.