HOÀNG ĐÌNH - Trang 1604

Lạc Nương. Nhan Lạc Nương đã tra kiếm vào vỏ, ngọn đèn xanh lại xuất
hiện trên đỉnh đầu. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn Phượng Kiều, không có phẫn
nộ, cũng không có thương cảm, thậm chí nhìn thấy ánh mắt oán hận của ả
cũng không khiến nàng sinh ra một tia sát ý. Như vậy lại khiến Phượng
Kiều thật sự sợ hãi, ả cảm giác như lúc này Nhan Lạc Nương đã biến thành
ngọn đèn kia, bất luận ai mạo phạm đều sẽ bị thiêu cháy không chút nương
tình.

Mặc dù Nhan Lạc Nương nhìn Phượng Kiều, nhưng căn bản như chưa

từng gặp ả, hoặc chỉ là nhìn một sự vật nào đó. Nàng nhớ lại lời sư phụ
Quảng Hàn cung chủ từng nói: “Bất kì những thương cảm và từ bi thừa thãi
đều có thể thành thứ bóp chết sinh mệnh của con. Phải từ từ vứt bỏ chúng
đi, dù sao xét cho cùng thì chúng ta là người tu hành. Tu chính là hai từ vứt
và bỏ.”

- Thật sự phải vậy sao? Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta phải thực sự vứt bỏ

những thứ đó sao? Nếu đã vứt bỏ, chẳng phải “tự ái tự cường” cũng sẽ
không còn quan trọng nữa sao?

Nhan Lạc Nương lẩm bẩm nói. Đôi khi có những thứ không có đúng hay

sai, bất kì cách thức hay kinh nghiệm nào cũng chỉ là để tham khảo. Cái
chính là lúc này Nhan Lạc Nương căn bản không có thời gian suy tư cho
những vấn đề trên. Mưa mù từ bốn phương tám hướng đã cuốn về phía
nàng.

Trong tích tắc, sát cơ ở khắp mọi nơi. Trời không còn là trời, đất không

còn là đất, hư không đã hóa thành một thế giới khác.

- Động thủ!

- Cuối cùng đã động thủ!

- Cửu Cung Bát Quái Trận!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.