HOÀNG ĐÌNH - Trang 1745

tới phân nửa cánh, như thể vừa bị một lưỡi dao sắc bén rạch đứt. Nó đã bị
thương.

Trong phong ấn này, Trần Cảnh có cảm giác như đang bay trong nước.

Mỗi cái nhích lên, đều phải dùng pháp lực phá vỡ không gian mới được.

Cũng may Trọc Lãng Quan vẫn thần diệu như cũ. Hắn cảm ứng được

phía trước có một luồng khí tức cường đại, trầm lắng mà băng lạnh, khiến
người ta phải kinh sợ. Hắn nghĩ tới Huyền Minh.

Trần Cảnh bay thẳng tắp về phía trước.

Hắn từng nghe nói thời thượng cổ có người có đại thần thông, liếc mắt

nhìn khắp thế gian. Trừ phi có nhân vật ngang với kẻ đó dùng pháp lực che
giấu lại, bằng không chỉ cần kẻ đó muốn nhìn đều có thể thấy được. Loại
thần thông này khiến hắn nghĩ ngợi, liệu có phải đến một ngày Trọc Lãng
Quan của mình cũng có thể như vậy hay không? Một ý niệm, thế gian phản
chiếu vào trong lòng, trong lòng có cả thế gian.

Khoảng cách không tính là xa, nhưng Trần Cảnh phải bay trong thời gian

không ngắn. Nếu không phải Trọc Lãng Quan rất nhạy cảm với khí tức mà
nói, những kẻ khác phát hiện đi lâu như vậy mà cảnh vật bốn phía không có
chút biến hóa, sẽ cho rằng mình lâm vào trận pháp hỗn độn, vô cùng vô tận.

Cuối cùng, trong con sóng đục xuất hiện một đài tế. Tuy mới hiện ra một

góc, nhưng chữ viết huyền bí trên bề mặt đã khiến Trần Cảnh cảm nhận
được một loại khí tức mênh mông. Từng chữ trên đài tế kia như chống đỡ
lấy gánh nặng và sự thần bí của thiên địa biến thiên, là chữ viết của Vu tộc.

Nhìn qua Trần Cảnh liền nhận ra, nhưng hắn không đọc được chữ viết

này.

Hắn dần tới gần, toàn bộ đài tế dần hiện ra. Đài tế không đặc biệt lớn,

cũng không cao, toàn bộ là một màu trắng như được làm bằng băng tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.