HOÀNG ĐÌNH - Trang 229

Trần Cảnh dùng vọng thần pháp quan sát nhưng không thể thấy được gì.

Đột nhiên băng lạnh khắp trời từ trên đỉnh đầu ép xuống, hắn ngẩng đầu

lên, chỉ thấy bầu trời xám xịt đầy mây đen, một con cự xà đang bay trong
đó.

Con rắn kia thân dài mười trượng, khoanh đen khoanh trắng xen nhau,

vảy lấp lánh ánh hàn quang. Khi cái đầu rắn ló ra khỏi mây đen thì thấy
một cặp mắt đỏ lòm như đèn lồng. Người nào tinh mắt thì sẽ thấy trên trán
nó hình như có nhũ sừng nhú lên, dấu hiệu của việc bắt đầu giao hóa.

Cái lưỡi rắn thậm thụt kèm với những tiếng xịt xịt nhợn cả người. Mỗi

lần nó ngóc đầu lên thì mây đen trên trời đặc thêm mấy phần. Chỉ trong
chốc lát, cuồng phong đã nổi, gió còn mang theo mùi tanh tởm lợm.

Bầu trời giăng đầy mây đen, sấm chớp liên hồi, vưa rơi tầm tã trên mặt

sông. Trước miếu Hà Bá, người người kinh hãi, chỉ có ông lão chống quải
trượng là kiên quyết đứng yên. Lúc này miệng lão mấp mày, chỉ khi ghé sát
vào mới có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm:

- Năm mươi năm trước cũng thế này, khi đó vì ta chậm trễ không lập đàn

tế Hà Bá khiến ngài bị thương nặng, không thể xuất hiện nữa, cuối cùng cá
tinh chiếm lấy nơi đây. Bây giờ sao có thể để việc như vậy xảy ra một lần
nữa trước mặt ta.

- Nổi trông trợ uy. Đốt nhang, cầu nguyện tế Hà Bá.

Ông lão tóc bạc khàn giọng hét lên trong mưa bão.

Mây càng dày đặc, che đen cả bầu trời, áp lực nặng nề.

Gió rít, mưa tầm tã, chớp lóe, sấm rền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.