HOÀNG ĐÌNH - Trang 2290

Vỏ sò vẫn im lặng, không di chuyển.

Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng rơi xuống, tiếng kiếm ngân vang

xuyên qua sóng nước. Hồng đại hiệp chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, sức
nặng bên trên đã không còn. Một luồng ánh kiếm bao phủ lấy bọn nó rồi
cuốn đi. Cảnh tượng trước mắt bọn nó biến ảo, nhưng trong ánh kiếm Hồng
đại hiệp nhìn thấy người lúc trước theo giữa hai người bọn nó lao ra. Nó
bèn thuận tay cầm xoa đâm xuyên qua ngực người đó khiến gã chảy máu
như suối, đỏ thẫm của một vùng nước. Khi cảnh tượng trước mắt rõ ràng,
Hồng đại hiệp đã ở trên mặt nước, trên Hải Hồn xoa còn đang xiên lấy một
xác chết. Chỉ là xác chết đó đã biến thành một con linh thú mà nó chưa
từng nhìn thấy qua, bèn vứt thẳng xuống sông. Đảo mắt đã thấy bị cắn nuốt
sạch không còn gì.

Hồng đại hiệp nhìn ra xung quanh, đập vào mắt nó là một vùng mênh

mông, không còn là thâm cốc núi xanh nữa mà là một nơi tràn đầy sương
mù. Sóng nước dưới chân chảy êm đềm, trên mặt nước có rất nhiều thi thể
chìm nổi, có nửa hóa hình, có hoàn toàn là xác động vật, có cực lớn cũng
có tương đối nhỏ.

Bên cạnh nó là Trần Cảnh, Hồng đại hiệp hoan hô:

- Hà bá gia, Ngọc Hư cung còn nghèo hơn cả sông Kinh Hà của chúng

ta, không có thứ gì cả.

Trần Cảnh không trả lời nó, mà nhìn về sương mù mênh mông phía

trước, như thể trong đó có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn.

- Chúng ta đi, về Kinh Hà.

Trần Cảnh đột nhiên nói ra.

- Cứ thế này mà trở về sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.