HOÀNG ĐÌNH - Trang 2358

Những âm thanh có chút giống như tỉnh dậy sau ngủ say, có chút lại giống
như tiếng nói mớ, có chút thì tựa tiếng cắn xé, cũng có chút là tiếng kêu
thảm trước khi chết.

Những âm thanh này tự nhiên không phải kẻ bình thường có thể nghe

được. Người phàm đương nhiên là không, mà dù là tu sĩ cũng khó mà nghe
nổi trong làn nước thâm sâu tĩnh lặng này.

Trần Cảnh hạ xuống đáy biển. Trước mặt hắn là một tòa núi băng khổng

lồ. Tên núi băng có một cánh cổng, trên cổng có hai chữ "Bắc Hải". Cũng
không có chữ nào khác, càng không có đồ án trang trí, không hề có cảm
giác xa hoa mà một Long cung nên có.

Trần Cảnh đi gọi cửa. Sau cánh cửa nặng nề kia lại không hề vang lên

tiếng động nào. Trên cửa không có cấm chế, chỉ là Trần Cảnh không dùng
pháp thuật gọi cửa, càng không trực tiếp đi vào.

Hắn tới gần cánh cửa băng nặng nề, đưa tay trước cửa, không nhanh

không chậm gõ ba cái. Cũng không có âm thanh nào vang lên trong nước,
nhưng cửa kia lại từ từ mở ra. Mở cửa là một ông lão. Ông ta nói:

- Mời.

Bất kể là giọng điệu hay vẻ mặt đều đúng mức. Nói xong, ông ta đi ở

phía trước dẫn đường. Trần Cảnh nói một tiếng "Làm phiền", sau đó cũng
im lặng.

Bắc Hải Long cung này nhìn qua hẳn là mới xây, bên trong cũng không

cầu kỳ, chỉ có vài tòa đại điện đơn giản. Nhưng Trần Cảnh vừa tiến vào đã
có một cảm giác nơi này thật lớn. Trần Cảnh lập tức hiểu, Bắc Hải Long
cung này nhất định là Giao Long vương tự xây dựng, bởi nơi đây tràn ngập
loại đạo ý bất cam bình phàm. Theo tòa cung điện này, Trần Cảnh hiểu
được, Giao Long Vương từng dâng sóng muốn nhấn chìm Côn Lôn đã tiến
vào một loại cảnh giới thần bí khó lường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.