HOÀNG ĐÌNH - Trang 2564

đỉnh đầu rõ ràng là một bầu trời rộng lớn. Nhìn ra bốn phía xung quanh,
cũng vẫn là bầu trời trong xanh với vô số những điểm sáng. Từ bên trong
nhìn ra bên ngoài không có chút trở ngại nào, như thể bốn phía xung quanh
hoàn toàn không có thứ gì cản trở tầm mắt cả. Hắn quay đầu nhìn lại Đông
thiên môn, cũng chỉ thấy hai cây cột khổng lồ đang sừng sững đứng đó,
như thể đã đứng hàng trăm triệu năm giữa trời đất, tồn tại từ xa xưa cho tới
bây giờ. Bên trên cây cột chống đỡ là mái ngọc xà vàng, thế nhưng trên đó
đã đầy những dấu tích hoang phế. Trừ bỏ thứ này ra, hắn không còn nhìn
thấy kiến trúc khác nào nữa.

"Khục, khục khục..."

Đột nhiên, Trần Cảnh không nhịn được bật lên tiếng ho khan. Cơn ho

này đến không hề có dấu hiệu, chỉ đột nhiên kéo tới, không chỉ khiến phế
phủ hắn cồn cào mà còn khiến lòng hắn chấn động. Thân thể của hắn là
tượng đá, tuy những năm gần đây đã có ba chỗ là lưng, huyệt Đản Trung,
đan điền đã hoàn toàn hóa hình, từ ba nơi này làm trung tâm dần chậm rãi
tan ra bốn phía xung quanh. Thế nhưng ngoại trừ ba nơi này, không còn nơi
nào biến hóa từ thân đá thành thật cả, dù cho tất cả đang dần xuất hiện tri
giác yếu ớt cả rồi.

Mà bây giờ hắn lại ho khan, hơn nữa còn cảm giác hơi đau rát. Đau rát từ

phổi hắn truyền tới, làm hắn cảm giác được phổi mình dần sống lại. Điều
này làm hắn hiểu được bản thân mình đã trúng kiếm chú. Hắn từng nhìn
thấy được tình hình của Diệp Thanh Tuyết trong Linh Tiêu bảo điện qua
Trọc Lãng quan. Khi đó hắn đã thấy được tầng tầng ánh kiếm, ánh kiếm
như gió thổi trên một tấm lụa trắng, còn Diệp Thanh Tuyết đang gắng
gượng né tránh. Lúc này không nhìn thấy gì cả, thế nhưng hắn vẫn bị
thương, thương tổn ngay trong phế phổi. Hiển nhiên có lẽ những thi thể
nằm trên mặt đất kia là những kẻ đã bị trúng kiếm chú, đang dốc sức liều
mạng rời khỏi nơi này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.